Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1409 - Chương 1407: Đại Lão Đến

Chương 1407: Đại Lão Đến
Chương 1407: Đại Lão Đến
Chương 1407: Đại Lão Đến




Nhìn thấy tấm băng rôn trước cổng lớn của bệnh viện huyện, Lâm Dật không khỏi nhìn vào đó.

Dựa vào tình hình ở huyện Đông Tam, làm gì có chuyện bệnh viện ở các nơi tự tìm đến hỗ trợ.

Con mắt của Lâm Dật đảo một vòng, đoán chắc việc này do Chu Phong làm rồi.

Lâm Dật nở nụ cười, lẩm bẩm nói một mình:

“Khoa trương quá rồi đấy.”

Lâm Dật cũng không để tâm chuyện này, lái xe về đến văn phòng làm việc của mình.

Trong văn phòng, Lý Khánh Hải và Lý Tự Cẩm đang bận rộn làm công việc. Nhìn thấy Lâm Dật bước vào, hai người vội vàng ngừng công việc trên tay lại.

“Anh Lâm, mấy ngày nay anh về Trung Hải sao?” Lý Tự Cẩm hỏi.

Lâm Dật gật đầu đáp: “Bên đây cũng không có việc gì nữa, tôi về nhà ở lại mấy hôm.”

“Chuyện về phương diện chữa bệnh anh nghĩ ra cách gì chưa?” Lý Tự Cẩm hỏi:

“Tôi thấy mấy ngày nay Chu Phong bận rộn trước sau, nghe nói anh ta tìm được bác sĩ của ba bệnh viện ở thành phố Dư Hàng đến tiến hành một tuần đào tạo huấn luyện, trong huyện rất xem trọng chuyện này.”

“Lúc tôi trở về đi ngang qua bệnh viện huyện rồi, bài trí cũng ra dáng lắm.”

“Vấn đề là phía bên anh chuẩn bị thế nào rồi? Nếu không phần công lao này sẽ bị anh ta cướp mất đó.”

“Tôi đã sắp xếp một chút rồi. Những thứ khác không dám nói, nhưng vấn đề không lớn.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Lý Tự Cẩm như trút được gánh nặng nói tiếp:

“Ngày kia chính là ngày 16 rồi, đó là ngày viêm gan B toàn quốc, tuyệt đối không thể để anh ta cướp mất công lao của anh.”

“Không cần để ý nhiều đến anh ta, chúng ta làm tốt việc của mình là được rồi.”

“Ừ.”

Buổi chiều hôm đó, thông qua Lý Khánh Hải giới thiệu, Lâm Dật đến thăm hỏi mấy chuyên gia nông nghiệp trong huyện, anh lại tiến thêm một bước hiểu rõ hơn tình trạng đất canh tác ở huyện Đông Tam.

Giống như trước đây có nói, nếu muốn giải quyết chất lượng môi trường đất kiềm, đồng thời nâng cao sản lượng lương thực, tuyệt đối không thể làm việc một cách mù quáng, vẫn phải tin tưởng vào khoa học.

Trong lòng Lâm Dật thầm tính toán một chút, xem ra thật sự phải dành thời gian chạy một chuyến đến Đông Bắc rồi.

Buổi chiều hôm sau, Lâm Dật nhận được điện thoại của Miêu Quốc Phong, nói rằng ông ta đã dẫn người đến huyện Đông Tam rồi, mọi người chuẩn bị gặp nhau.

Nhận được cuộc gọi, Lâm Dật hỏi một chút về số người, bao hết số phòng của khách sạn chuẩn bị dẫn người qua đó ở lại.

Tuy rằng ở phương diện địa vị xã hội, Miêu Quốc Phong không có cách nào so sánh với Lâm Dật, nhưng Lâm Dật vẫn rất chủ động lái xe đến cửa ngõ đường cao tốc đón tiếp bọn họ, nếu không bọn họ khó tìm thấy đường đến huyện.

“Chủ nhiệm Lâm, còn để cậu đích thân chạy một vòng đến đây, thật làm phiền quá.” Miêu Quốc Phong khách khí nói.

“Mọi người đến giúp đỡ tôi, đây là việc tôi nên làm.”

Cùng lúc này, người ở trên xe bus lớn lần lượt bước xuống.

Lâm Dật phát hiện, ngoại trừ Lý Sở Hàm và Kiều Hân ra, có một đại bộ phận đều là khuôn mặt lạ, toàn bộ không quen biết.

“Xin chào chủ nhiệm Lâm, tôi là Mã Nhân Ba viện trưởng bệnh viện Hiệp Hòa, lúc trước khi cậu đến Hiệp Hòa, chúng ta từng gặp nhau một lần rồi.”

Nhìn người đàn ông lớn tuổi trước mặt, Lâm Dật suy nghĩ kỹ lưỡng, thật sự anh còn có một chút ấn tượng đó, nhưng những người còn lại anh không hề quen biết chút nào.

“Xin chào chủ nhiệm Lâm, tôi là Lý Kiếm Phong, viện trưởng bệnh viện Hoa Tây.”

“Xin chào, xin chào.”

“Xin chào chủ nhiệm Lâm, tôi là Trường Vương Cầm, viện trưởng bệnh viện Tương Nhã.”

“Xin chào, xin chào.”

Lâm Dật cười đáp lời, nhưng trong lòng lại ngỡ ngàng.

Đây là tình huống gì thế này?

Hiệp Hòa thì không cần phải nói rồi, lão đại của tất cả bệnh viện trong Hoa Hạ.

Còn tiếng tăm của bệnh viện Hoa Tây và bệnh viện Tương Nhã ở Hoa Hạ hoàn toàn không kém bệnh viện Hoa Sơn.

Dường như ba bệnh viện đều là tồn tại song hành, chỉ kém Hiệp Hòa chút ít.

Nói cách khác, bốn bệnh viện tốt nhất Hoa Hạ đang ở đây rồi.

“Viện trưởng Miêu, đây là…”

“Không phải cậu nói muốn cải thiện hoàn cảnh điều trị ở đây sao, tôi liền gọi điện thoại liên hệ một chút với bọn họ.” Miêu Quốc Phong cười nói tiếp:

“Những bác sĩ đi theo đến đây đều là chủ nhiệm trưởng khoa át chủ bài của các bệnh viện lớn, ứng phó bệnh viện của huyện chắc đã đủ rồi.”

Lâm Dật có chút dở khóc dở cười.

“Nào chỉ đủ thôi đâu, các vị đại lão như mọi người chỉ tùy tiện đến một người, đã có thể khiến viện trưởng của bệnh viện huyện đứng không vững rồi. Tôi thấy mấy người không phải đến giúp đỡ, mà càng giống đến hù dọa người ta hơn đấy.”

Đám đông bị chọc cho cười lớn ha ha, Mã Nhân Ba nói:

“So với chủ nhiệm Lâm, bọn tôi không tính là gì cả. Nếu sau này có thời gian, mời chủ nhiệm Lâm đến chỗ chúng tôi hướng dẫn chỉ đạo công việc.”

“Quá khách khí rồi.” Lâm Dật cười nói tiếp:

“Sau này nếu tôi có thể giúp đỡ được chỗ nào, cứ gọi một cú điện thoại là được rồi.”

Lâm Dật chính là người như thế, anh đối tốt với tôi thì tôi sẽ đối tốt với anh.

Anh không đối tốt với tôi thì tôi cũng không tốt với anh.

Anh nếu giả bộ ra oai với tôi, thì tôi sẽ xử anh đến chết.

“Thôi đừng đứng ở đây nữa, tôi đã đặt sẵn chỗ rồi. Chúng ta đi nghỉ ngơi trước, sau đó cùng nhau ăn một bữa.”

“Vậy bọn tôi đều nghe theo sự sắp xếp của chủ nhiệm Lâm.”

“Đi thôi.”

Vì có Lâm Dật đến đón tiếp rồi, Lý Sở Hàm và Kiều Hân không còn ngồi trên xe bus lớn nữa, hai người cùng lên chiếc MiniDv của anh.

“Anh Lâm, em thật sự bái phục anh.” Kiều Hân nói tiếp:

“Trên có thể lái siêu xe, dưới có thể lái Mini. Cửa sổ xe không thể đóng lại được, thế mà anh vẫn lái say sưa ngon lành.”

“Không còn cách nào cả, lãnh đạo văn phòng không cho tôi lái chiếc xe 570 đó, bọn họ nói là quá khoa trương, sau đó đưa cho tôi chiếc này, nếu không tôi sẽ phải lái xe máy đến đón mấy người rồi.”

“Haha…” Kiều Hân cười lớn:

“Nếu như đám người trong huyện biết được anh là phú hào có giá trị hàng tỷ, chắc chắn có thể khiến bọn họ bị dọa cho giật mình nguy hiểm đến tính mạng luôn.”

“Đừng có để lỡ miệng nói ra chuyện này đấy, nếu không công việc sau này của tôi chắc sẽ không cách nào làm nổi.”

“Không thành vấn đề, miệng của em rất kín.”

Ba người họ vừa nói chuyện vừa cười đùa về đến huyện, sau khi sắp xếp xong chuyện chỗ ở, Lâm Dật lại sắp xếp một bữa cơm, nói rõ một chút về công việc của ngày mai xem như là chủ nhà và khách mời.

Điều khiến Lâm Dật rất cảm động chính là ba vị viện trưởng kia vô cùng nhiệt tình, thậm chí còn đề xuất đưa một bộ phận lực lượng y tế đến đây làm khách thăm khám, nhưng đều bị Lâm Dật từ chối.

Tình nghĩa lớn như này anh không dám nhận, sau này không cách nào trả nổi.

Nếu như thật sự có yêu cầu về phương diện này, từ bệnh viện Hoa Sơn phái người đến đã đủ rồi.

Sau bữa cơm, mọi người tự về phòng của mình nghỉ ngơi, Lý Sở Hàm không hề ngoài dự đoán đến chỗ của Lâm Dật, còn phát sinh chút chuyện gì đó cũng chỉ có hai người trong cuộc biết mà thôi.



Huyện Đông Tam, tiểu khu hoa viên Minh Lang. Nhà của Chu Phong ở đây, nhưng là thuê nhà ở đây.

Trên bàn ăn ở phòng khách bày ra không ít đồ nhấm.

Chu Phong, Chu Minh, Vu Triều Hỉ đều ở đây, không ngừng nâng ly uống cạn, trạng thái có hơi say.

“Anh rể, chuyện này anh làm quá ổn, thế mà tìm được ba chủ nhiệm trưởng khoa, cộng thêm anh và những bác sĩ khác đã có đến hai mươi người rồi, người bình thường thật sự không có khả năng này.”

“Việc này tính là gì đâu.” Chu Minh cười nói tiếp:

“Anh còn có hai ông bạn, nhưng vừa lúc bọn họ đi du lịch nước ngoài rồi, nếu không anh còn có thể gọi thêm hai người đến.”

“Thế này đã đủ lắm rồi, dựa vào trình độ của bệnh viện huyện làm gì có cơ hội giao lưu với bệnh viện đẳng cấp như ba bệnh viện này, chỉ dựa vào phần chiến tích này chúng ta đã đủ thắng rồi.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment