Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1408 - Chương 1406: Dịu Dàng

Chương 1406: Dịu Dàng
Chương 1406: Dịu Dàng
Chương 1406: Dịu Dàng




Từ văn phòng làm việc của Miêu Quốc Phong bước ra, Lâm Dật, Lý Sở Hàm cùng Kiều Hân quay về khoa ngoại tim mạch.

Kiều Hân rất có mắt nhìn, rời đi để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.

“Tình hình bên huyện Đông Tam như thế nào rồi, cụ thể trình độ kém đến mức nào?”

Lý Sở Hàm lấy ra quả táo mà mình mang tới, đưa đến trước mặt của Lâm Dật để anh ăn.

“Kém đến mức em không cách nào tưởng tượng nổi.”

Lâm Dật cũng không khách khí, cầm quả táo lên ăn, nói:

“Mấy hôm trước, một đồng nghiệp của anh mắc phải bệnh viêm ruột thừa, anh đưa anh ta đến bệnh viện huyện, em đoán xem bác sĩ ở đó nói thế nào?”

“Nói thế nào?” Lý Sở Hàm mỉm cười, dịu dàng hỏi.

“Làm tất cả kiểm tra, sau cùng bác sĩ nói, hình như anh đây bị viêm ruột thừa.”

“Hử? Hình như?”

“Còn không phải sao, chính là nói như thế đó, lúc đấy anh sững sờ luôn.” Lâm Dật cười nói tiếp:

“Anh cảm thấy bệnh viện trong huyện, không phải là nơi đến đó để khám bệnh, càng giống nơi bói toán hơn, khám bệnh nhờ vào cảm giác. Bác sĩ cảm thấy là bệnh gì thì chính là bệnh đó.”

“Nếu như người ta bị xung huyết hoặc nhồi máu cơ tim, vậy đừng nghĩ vào phòng ICU(*) gì nữa, bác sĩ trực tiếp kiến nghị hỏa táng luôn.”

(*)khu chăm sóc tích cực, là một khoa chuyên môn cao dành cho các bệnh nhân cần theo dõi, chăm sóc điều dưỡng chuyên nghiệp sâu và hỗ trợ hô hấp phức tạp.

Lý Sở Hàm không nhẫn nhịn nổi, cười một hồi lâu.

“Cảm thấy còn kém hơn vùng quê trước đây của em nữa.”

“Huyện nghèo đói có tiếng trên toàn quốc kém một chút cũng có thể hiểu, đây cũng là việc không có cách nào cả.” Lâm Dật nói tiếp:

“Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dựa vào trình độ của bệnh viện Hoa Sơn, người dân trong huyện cũng không khám nổi.”

“Cũng phải.” Lý Sở Hàm từ chối cho ý kiến gật gật đầu, nói:

“Việc chữa bệnh và giáo dục móc nối với trình độ kinh tế của địa phương đó, chỉ nâng cao cải thiện một phía chắc chắn không được.”

“Phương diện kinh tế sẽ càng ngày càng tốt, vậy nên việc liên quan phương diện điều trị và giáo dục chính là việc sau này anh cần phải ra tay làm.”

“Em nhất định sẽ gắng sức giúp sức.”

“Em gắng sức gì chứ, em chỉ cần lướt ngang qua là được, đừng để mình bị mệt mỏi.”

“Không sao, không mệt mỏi gì đâu.” Lý Sở Hàm dịu dàng nói.

“Vậy cũng không được, việc chân tay giao cho người khác làm là được rồi.”

“Em nghe anh.” Lý Sở Hàm nói, nhưng cụ thể làm thế nào thì chỉ có bản thân cô ấy biết thôi.

“Buổi tối anh còn có việc khác, không thể ở bên em rồi. Ngày mai có thời gian không, ra ngoài chạy mấy vòng?”

“Ừm, em đổi ca làm với người khác.”

“Ngày mai anh đến nhà tìm em, moa…”

Trước khi rời đi, Lâm Dật đặt một nụ hôn lên môi Lý Sở Hàm, phát hiện son môi còn có vị xoài.

Ra khỏi bệnh viện, Lâm Dật lái xe đến tập đoàn Triều Dương đón Kỷ Khuynh Nhan tan làm đúng giờ, sau đó cùng nhau trở về nhà.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Dật lái xe đến chỗ Lý Sở Hàm.

Sau khi đến nhà cô ấy, nhìn thấy cô ấy đã bắt đầu dọn dẹp trong phòng rồi, ngoại trừ phòng sách, những chỗ khác khá gọn gàng.

“Sáng đã ăn gì chưa?”

“Ăn rồi, chuẩn bị xong rồi thì ra ngoài thôi.”

“Đợi một chút, em mang ít hoa quả cho anh, lúc ra ngoài có thể ăn.”

Nói xong, Lý Sở Hàm lấy ra ba hộp hoa quả từ trong tủ lạnh, có xoài, dưa hấu, cherry, đều là thứ Lâm Dật thích ăn.

Lâm Dật mỉm cười nhìn Lý Sở Hàm, tuy rằng cô ấy có chút lạnh lùng, không thích nói nhiều, nhưng ở trong xương tủy của cô ấy lại chứa đựng sự dịu dàng của người phụ nữ Hoa Hạ đầy sống động tinh tế.

Lương Nhược Hư cần phải học hỏi một chút, thật sự chênh lệch nhiều lắm.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, hai người cùng nhau ra khỏi cửa, đi đến trường đua quốc tế Trung Hải.

Lâm Dật phát hiện, kỹ thuật lái xe của Lý Sở Hàm trong khoảng thời gian này lại có chút nâng cao rồi.

Cho dù không làm bác sĩ, lăn lộn trong giới này cô ấy chắc chắn cũng đủ nuôi gia đình rồi.

Anh cùng Lý Sở Hàm chơi đua xe cả buổi sáng, buổi trưa hai người đi ăn chút đồ ăn, chiều lại dạo một vòng trung tâm thương mại, mua vài thứ cho cô ấy, sau đó mỗi người mới về nhà của mình.

Trong mấy ngày sau đấy, Lâm Dật cũng không rời khỏi Trung Hải. Anh đến tập đoàn Lăng Vân triển khai chính sách chiến lược sau này xong lại chuẩn bị quay về huyện Đông Tam.

“Lần này đi, khi nào anh mới quay về?”

Sau bữa ăn, Kỷ Khuynh Nhan ngồi lên đùi Lâm Dật, ôm lấy mặt của anh, hỏi.

“Chắc cũng nhanh thôi.” Lâm Dật nghĩ ngợi: “Khu công nghiệp đang trong quá trình xây dựng rồi, việc phía sau có bọn người lão Kỳ theo dõi, cũng không cần đến anh, làm theo từng bước một là được.”

“Còn lại vấn đề cần giải quyết khẩn cấp, chính là vấn đề chữa bệnh và giáo dục, nhanh nhất một tháng, chậm nhất hai tháng thì xong việc rồi.”

Kỷ Khuynh Nhan nhìn lên tờ lịch: “Chắc đến lúc anh trở về thì gần đến Tết Nguyên Đán rồi.”

“Gần như thế đó.”

“Đúng rồi, ban ngày Ngưng Nguyệt gọi điện thoại cho em, nói rằng ngày cưới ấn định vào khoảng sau Tết Nguyên Đán, nhưng cụ thể ngày nào còn chưa định hẳn, đến lúc đó anh phải sắp xếp trước một chút.”

“Thế mà đã gọi điện thoại cho em rồi à? Lẽ ra chuyện này cần phải thông báo cho anh trước chứ.”

“Gọi điện thoại cho anh có tác dụng gì, anh có thể giúp con bé chọn lựa váy cưới sao?”

“Thì ra anh không còn giá trị lợi dụng nữa rồi.”

“Một người đàn ông lớn tướng như anh lại quan tâm những chuyện này làm gì.” Kỷ Khuynh Nhan nói tiếp:

“Kêu anh trả tiền thì anh trả tiền, kêu anh bỏ sức ra thì anh phải bỏ sức, còn những việc khác không cần phải lo.”

“Nghĩ một người đàn ông mạnh mẽ như anh, không quản được vợ, em gái cũng không quản được, sống mà nín nhịn à!”

“Vậy nên anh phải ngoan ngoãn, sau này nghe em chỉ đạo đi.” Kỷ Khuynh Nhan véo mặt của Lâm Dật nói tiếp:

“Em nói cho anh biết, có thể bị vợ quản đó là may mắn của anh, có bao nhiêu gã ế vợ muốn bị quản cũng không có cơ hội.”

Kỷ Khuynh Nhan giờ đây đã thích nghi với cái tên xưng hô “vợ” này.

Thậm chí còn sẽ dùng thân phận này tự xưng bản thân.

“Vậy anh còn phải cảm ơn em nữa đấy.”

“Không cần khách sáo.”

“Anh đã là người có vợ rồi, vậy anh cũng nên sử dụng một chút quyền lợi của bản thân rồi.”

“Quyền lợi gì… A!”

Lâm Dật không trả lời trực tiếp, mà là dùng tay luồn vào trong áo của cô, dùng hành động thực tế nói cho cô biết.

“A! Con người anh hư hỏng chết đi được, lúc nào cũng muốn lợi dụng em.”

Bởi vì ngày mai Lâm Dật phải đi xa rồi, Kỷ Khuynh Nhan cũng không nỡ, lại ở trên người anh quyến luyến một lúc mới nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Lâm Dật lái xe đưa Kỷ Khuynh Nhan đi làm, sau đó quay trở về huyện Đông Tam.

Nhưng anh không vào thẳng trong huyện, mà là đến khu công nghiệp xem xét.

Trải qua hơn năm mươi ngày thi công, khung giàn của khu công nghiệp đã dựng lên, từ bên ngoài nhìn vào đã ra dáng rồi.

Lâm Dật tính toán, chắc thêm hơn một tháng nữa đã có thể hoàn thành rồi, thiết bị có thể vào quặng rồi.

Vòng quanh công trường một lúc, Lâm Dật lái xe về lại trong huyện.

Nếu tính toán cẩn thận, anh đã đến đây được hơn hai tháng rồi, bây giờ có thể cảm nhận được rõ người trong huyện đã nhiều lên không ít.

Trên đường phố cũng náo nhiệt hơn nhiều, phương diện kinh tế đã từ từ hồi sinh rồi.

Mọi chuyện đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Dạo trên phố một lúc, Lâm Dật lái xe đến tòa nhà văn phòng huyện. Trên đường trở về, vừa hay đi ngang qua bệnh viện huyện.

Không ngờ anh lại nhìn thấy trước cổng lớn của bệnh viện huyện treo một tấm băng rôn.

“Nhiệt liệt hoan nghênh lãnh đạo của ba bệnh viện thành phố Dư Hàng đến bệnh viện chúng tôi chỉ dẫn công việc.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment