Chương 1405: Anh Tự Thu Xếp Ổn Thỏa Đi
Chương 1405: Anh Tự Thu Xếp Ổn Thỏa Đi
“Anh đừng ở đó nói ngang ngược nữa, cho dù bây giờ tôi là phó chủ nhiệm cũng thu nhập nhiều hơn anh rồi!” Tề Văn Quảng nói tiếp:
“Anh thật sự cho rằng bệnh viện Hoa Sơn là bệnh viện hạng ba sao!”
“Thu nhập của anh bao nhiêu?” Lâm Dật lấy ra chìa khóa xe của chiếc Bugatti la Voiture Noire: “Có thể mua được cái này không?”
“Bu... Bugatti!”
Nhìn thấy chìa khóa trong tay Lâm Dật, Tề Văn Quảng sững người một lúc.
“Anh, anh lại dám tham ô nhiều như vậy!”
“Anh quan tâm tôi tham ô bao nhiêu làm gì, nhưng tôi đoán, anh chắc chắn chưa từng lái chiếc xe nào tốt như thế này.”
Nói xong, Lâm Dật ôm lấy vai Lý Sở Hàm, chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng vào lúc này, có người lại đi đến đây.
“Chủ nhiệm Lâm, không ngờ tôi chỉ đến tham gia một cuộc họp còn có thể gặp được anh, thật sự là quá vinh hạnh rồi.”
Nhìn thấy người đang bước tới, Lâm Dật cẩn thận nhìn kỹ mấy người này. Tuy anh cũng chẳng quen biết một người nào, nhưng vẫn nhiệt tình đáp lại.
“Rảnh rỗi không có việc qua đây dạo một chút, nhưng tôi cảm thấy những thứ vừa giảng không có dinh dưỡng gì, vậy nên không định nghe tiếp nữa.”
Biểu cảm của đám đông bỗng thay đổi, vừa rồi Tề Văn Quảng ở trên bục đọc báo cáo, lúc đó anh vẫn còn ở đấy, nói như vậy không phải là trực tiếp tát vào mặt người ta sao?
“Thật sự có một chút thiếu sót, dù gì vẫn còn non trẻ, cũng không phải là mỗi người đều có trình độ giống như chủ nhiệm Lâm, còn trẻ mà đã đạt được vị trí cao như thế.”
“Cũng phải, dù sao người so với người vẫn có cách biệt.” Lâm Dật cười nói tiếp:
“Tôi còn có việc, không thể nói chuyện tiếp với mọi người, bye bye.”
“Chủ nhiệm Lâm đi cẩn thận.”
Nhìn Lâm Dật rời đi, các bác sĩ chủ động đến chào hỏi đó theo bản năng nhìn thoáng qua Tề Văn Quảng, trong ánh mắt có chút phức tạp, dường như đang biểu đạt ý phủ định.
Sắc mặt của Tề Văn Quảng rất khó coi, dám ở trước mặt mọi người khiến mình không còn chút thể diện!
Tề Văn Quảng nổi giận bừng bừng, cầm điện thoại bước ra khỏi hội trường, sau đó tìm một chỗ không có người gọi điện thoại cho một người có tên “Dì Hai”.
“Dì Hai, dì có bận không?”
“Vừa mới họp trong Cục xong, sao thế có việc gì à?”
Dì Hai của Tề Văn Quảng tên là Vương Lệ Hà, là một lãnh đạo trong Cục y tế thành phố Trung Hải.
Tề Văn Quảng vừa về nước đã được sắp xếp vào vị trí chủ nhiệm của bệnh viện Hoa Sơn, trong đó có sự giúp đỡ không ít của bà ta.
“Dì còn nhớ năm ngoái có một cuộc cải cách và chỉnh đốn lớn về vấn đề y đức không?”
“Làm sao có thể không nhớ, dì nhờ vào cơ hội này mới đi lên đấy.”
“Cháu muốn tố cáo một người với dì, tên của anh ta là Lâm Dật, năm ngoái bởi vì anh ta nhận hối lộ nên từ chức rồi.” Tề Văn Quảng nói tiếp:
“Hôm nay cháu gặp được anh ta, thế mà anh ta lái một chiếc Bugatti, dì nghĩ mà xem anh ta đã tham ô bao nhiêu chứ!”
“Lâm Dật? Cháu nhìn thấy Lâm Dật à? Là ở bệnh viện Hoa Sơn sao?”
“Sao dì biết được?”
Vương Lệ Hà có chút hoảng, vội vàng hỏi:
“Đang yên ổn, cháu tố cáo anh ta làm gì, giữa bọn cháu có phải đã xảy ra xung đột không?”
“Không đến mức xung đột, nhưng anh ta vu khống cháu trước mặt người khác, còn lấy tiền tham ô khoe khoang với cháu, cục tức này cháu không nuốt nổi, dì là lãnh đạo của bộ phận này, dì nhất định phải nghiêm túc xử lý chuyện này giúp cháu!”
“Suýt chút nữa cháu đã gây họa rồi, cháu có biết người cháu vừa đắc tội là ai không?”
“Không phải chỉ là một bác sĩ thôi sao, chẳng lẽ còn không thể đắc tội?” Tề Văn Quảng không thèm để tâm mà nói.
“Ta nói cho cháu biết, anh ta vốn dĩ là chủ nhiệm của khoa ngoại tim mạch ở bệnh viện Hoa Sơn, cuộc phẫu thuật của thủ trưởng khu cảnh vệ do đích thân anh ta làm, chỉ đơn giản nói về mảng kỹ thuật này, cháu và anh ta đã có một khoảng cách lớn rồi. Cho dù ở cả Hoa Hạ này, thậm chí là toàn thế giới, anh ta là nhân vật có đẳng cấp cực cao, cháu nói anh ta là bác sĩ bình thường thì cháu đã đánh giá thấp anh ta quá rồi.”
“Sao có thể, anh ta mới hai mươi mấy tuổi, sao có thể có kỹ thuật tốt như thế!”
“Nhưng anh ta chính là một thiên tài như thế đấy!” Vương Lệ Hà nói tiếp:
“Còn thứ tham ô mà cháu nói lại càng vớ vẩn hoang đường, cuộc cải tạo lớn và chỉnh đốn về y đức trong y tế của năm ngoái là do đích thân anh ta thúc đẩy. Sao anh ta có thể sợ hãi những chuyện này!”
“Thế, thế mà lại là anh ta thúc đẩy…”
“Dì nói cho cháu biết, anh ta đến làm bác sĩ chỉ vì hứng thú mà thôi. Dì nghe nói có rất nhiều công ty dưới trướng anh ta, giá trị bản thân hơn trăm tỷ rồi, anh ta lái một chiếc Bugatti ra ngoài đã rất khiêm tốn rồi, đừng dùng tư duy của người bình thường để nghĩ về anh ta, chúng ta hiểu không nổi.”
Tề Văn Quảng sững sờ tại chỗ, không biết nói sao cho ổn.
Bây giờ anh ta có một cảm giác như mọi phương diện bị đè ép, vả lại một chút khe hở cũng không có.
“Cháu trai lớn à, dựa theo bình thường mà nói, chỉ cần ta ở vị trí này một ngày, cháu muốn phát triển ở Trung Hải không có vấn đề gì, nhưng bây giờ ta không thể đảm bảo rồi.”
“Ý là gì ạ?”
“Cháu không nên suy nghĩ đơn thuần rằng Lâm Dật chỉ là kẻ có tiền, mối quan hệ xã hội của anh ta lớn mạnh hơn tưởng tượng của chúng ta rất nhiều.” Vương Lệ Hà lo sợ nói tiếp:
“Chỉ cần anh ta nói một câu, đến ta cũng có thể bị đẩy xuống, huống hồ là cháu chứ.”
“Anh ta lợi hại vậy sao!”
“Không thế thì sao?” Vương Lệ Hà hỏi ngược lại:
“Bất luận nhìn từ phương diện nào, cái người tên Lâm Dật đó không thể chê vào đâu được, cháu không nhìn thấy anh ta đi đến đâu cũng có người tiến lên để làm quen sao, đây chính là phản chiếu năng lực của anh ta, vì vậy cháu tốt nhất cầu nguyện anh ta không để tâm tới cháu, nếu không cháu không thể tồn tại ở trong ngành điều trị này rồi.”
“Biết, biết rồi ạ…”
Tề Văn Quảng run rẩy tắt điện thoại, cảm giác giống như trời đổ sập xuống vậy.
…
Từ lúc bước ra khỏi hội trường, Lâm Dật và Lý Sở Hàm đi đến văn phòng làm việc của viện trưởng Miêu Quốc Phong.
Nhìn thấy Lâm Dật bước vào, Miêu Quốc Phong tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, sau đó vội vàng đứng dậy, nghênh đón hai người họ đến ghế sô pha.
“Cậu đã lâu không đến rồi.”
“Dạo này tôi luôn bận rộn, vừa hay có chút việc nên qua đây dạo một chút.”
“Chủ nhiệm Lâm gặp phải chuyện gì à, có chỗ nào tôi có thể giúp cậu cứ nói là được rồi.” Miêu Quốc Phong rất sảng khoái nói.
“Bây giờ tôi đang xóa nghèo ở huyện Đông Tam, nhưng tình hình điều trị ở bên đó khá kém, tôi muốn tổ chức một cuộc điều trị ở quê, giúp đỡ bác sĩ ở đó nâng cao một chút trình độ kỹ thuật, viện trưởng Miêu có thể giúp việc này không?”
“Chuyện này là việc tốt đấy, tất nhiên có thể giúp.” Miêu Quốc Phong có chút kích động, Lâm Dật lại có thể nhờ mình giúp, điều này tuyệt đối là chuyện trăm năm khó gặp.
Vì vậy bất luận như thế nào, mình phải làm chuyện này cho thật tốt!
“Chủ nhiệm Lâm, cậu có ý định cụ thể nào không, nói một chút với tôi, tôi còn biết tiếp tục sắp xếp.”
“Cũng chẳng có suy nghĩ cụ thể gì, tôi chỉ muốn nâng cao trình độ kỹ thuật của bọn họ, như vậy mục đích của tôi đã đạt được rồi. Nếu bên này của chúng ta có người có thể đến đó để mượn danh tiếng, làm một viện trưởng hoặc giáo sư hướng dẫn thì càng tốt.”
“Việc này là chuyện nhỏ, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cậu.”
“Vậy cảm ơn viện trưởng Miêu rồi, nhưng giúp đỡ thì giúp đỡ, đừng để ảnh hưởng tới công việc bên này của chúng ta.”
“Chút vấn đề này cậu yên tâm, tôi sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Lâm Dật gật đầu, rồi nói thêm chút chuyện thường ngày với Miêu Quốc Phong, sau đó anh với Lý Sở Hàm cùng rời đi.
Sau khi hai người họ rời đi, Miêu Quốc Phong lấy điện thoại ra gọi cho bệnh viện Hiệp Hòa, bệnh viện Hoa Tây, bệnh viện Tương Nhã, một vài viện trưởng bệnh viện hàng đầu Hoa Hạ, chuẩn bị giúp Lâm Dật hiện thực việc này.
------
Dịch: MBMH Translate