Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1406 - Chương 1404: Mắng Chết Người.

Chương 1404: Mắng Chết Người.
Chương 1404: Mắng Chết Người.
Chương 1404: Mắng Chết Người.




Đi vào hội trường, Lâm Dật đứng ở hàng sau rồi nhìn một chút.

Sau khi tìm một hồi lâu mới nhìn tìm được Lý Sở Hàm, cô đang ngồi cùng một chỗ với Kiều Hân tại hàng trước.

Mà trên sân khấu, có một người đàn ông hơn ba mươi đang phát biểu, động tác đâu ra đấy, thỉnh thoảng còn chêm vào hai câu tiếng Anh, ra vẻ vô cùng đúng chỗ.

Nhìn thấy Lâm Dật tiến đến, người đang nghe giảng dưới sân khấu đều ào ào nghị luận lên, thanh âm xì xào bàn tán càng lúc càng lớn, đưa tới động tính không nhỏ.

Khiến cho người nói chuyện trên sân khấu cũng không khỏi nhíu mày, trên mặt mang theo vẻ tức giận.

Lâm Dật không có quản nhiều như vậy, nhìn thấy người quen thì mỉm cười chào hỏi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lý Sở Hàm.

“Anh Lâm, anh tới rồi!”

Nhìn thấy Lâm Dật, hai mắt Kiều Hân tỏa sáng, không nghĩ tới Lâm Dật sẽ tới vào lúc này.

Lý Sở Hàm vẫn luôn nghe giảng với vẻ mặt không cảm xúc, khi nhìn thấy Lâm Dật thì giữa hai đầu lông mày cũng giấu không được sự mừng rỡ.

“Nhàn rỗi không chuyện gì nên tới xem các người một chút.”

“Vậy thì đi thôi, không nghe nữa.” Lý Sở Hàm nói.

“Sao lại không nghe nữa, đừng bởi vì anh mà làm chậm trễ chuyện chính.”

“Vốn dĩ em cũng không muốn đến đây, nhưng buổi chiều còn có buổi họp về y phong y đức, em càng không muốn nghe nên mới chạy đến đây.”

“Không có việc gì, cứ nghe đi.” Lâm Dật nói:

“Còn có lãnh đạo ở đây, em còn là chiêu bài của bệnh viện Hoa Sơn, nếu như mà đi thì sẽ ảnh hưởng đến bệnh viện.”

“Nghe anh.” Lý Sở Hàm ôn nhu nói.

Ngay tại lúc ba người xì xào nói chuyện, bác sĩ nam nói chuyện trên sân khấu theo bản năng liếc Lâm Dật một chút, sau đó mặt lại không đổi sắc, tiếp tục phát biểu.

“Bệnh viện gần đây có bận gì không?” Nhàn rỗi không chuyện gì, Lâm Dật thuận miệng hỏi.

“Em đây còn tốt.” Lý Sở Hàm nói: “Nếu có ca phẫu thuật lớn thì em sẽ tới làm, những ca phẫu thuật bình thường đều là bọn Tiểu Kiều làm.”

“Có thể nha.” Lâm Dật nói với Kiều Hân: “Hiện tại cũng có thể mổ chính rồi.”

“Ngừng, ngừng, ngừng, anh Lâm đừng có chê cười em, chúng ta cùng tới trong một ngày, anh nửa năm trước đã là chủ nhiệm, em hiện tại mới bắt đầu lên bàn giải phẫu, không thể so sánh được.”

“Từ từ rồi sẽ đến, mọi chuyện đều phải đi từng bước một.”

“Anh Lâm, anh lần này tới đây có phải là có việc hay không?” Kiều Hân hỏi.

“Anh gần đây không phải là đến huyện Đông Tam giúp đỡ người nghèo sao. Môi trường y tế ở đó đang còn kém. Anh muốn trở về thương lượng cùng viện trưởng một chút, xem có thể nghĩ chút biện pháp gì đó, tổ chức một đợt chữa bệnh xuống nông thôn, giúp đỡ những bác sĩ kia nâng cao trình độ chữa bệnh.”

“Em thì không thành vấn đề.” Lý Sở Hàm nói.

“Em cũng không thành vấn đề.” Kiều Hân nói:

“Nhưng chuyện lớn như vậy, chỉ hai chúng em là không đủ a. Nhưng nếu có ý tứ thì hai chúng em cũng đủ rồi. Lấy danh tiếng của Lý chủ nhiệm, viện trưởng của bệnh viện huyện hẳn là đều phải tự mình tiếp đãi, nhưng nếu như làm xong thì khẳng định là không được.”

“Không sao cả, em có thể đi tìm viện trưởng để nói việc này.” Lý Sở Hàm nói.

“Không cần đâu, để anh đi là được rồi.”

Ba ba ba _ _

Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện, trong hội trường vang lên tiếng vỗ tay.

Bác sĩ nam trên sân khấu khẽ khom người, bài phát biểu của anh ta đã kết thúc.

“Cuối cùng kết thúc, khiến người ta đau cả thắt lưng ê cả mông.” Kiều Hân xoa xoa cái lưng mỏi, nói:

“Lý chủ nhiệm, lát nữa còn có người khác nữa, hay là chúng ta lặng lẽ đi đi, lúc này đi cũng không ai có thể phát hiện.”

“Cũng được, vừa lúc tôi cũng không muốn nghe.”

Nếu như Lâm Dật không đến, Lý Sở Hàm có lẽ còn có thể ngồi lại đây một hồi.

Nhưng bây giờ, trong lòng như cỏ dài, ngồi cũng không yên.

“Nhanh, nhanh, nhanh, Lý chủ nhiệm đi mau, Tề chủ nhiệm tới kìa.”

Lâm Dật ngẩng đầu nhìn một chút, phát hiện người đàn ông mới phát biểu trên sân khấu đang đi về phía bên mình.

Nhưng còn không đợi anh đặt câu hỏi, thì đã bị Kiều Hân khoác tay, tay còn lại thì kéo Lý Sở Hàm, muốn nhanh rời đi một chút.

“Người kia là ai?” Lâm Dật hỏi.

“Chủ nhiệm mới tới của khoa não, Tề Văn Nghiễm.” Kiều Hân nói:

“Luôn luôn xum xoe trước mặt Lý chủ nhiệm, em cảm thấy anh ta chút bất chính, có ý đồ xấu, chúng ta vẫn nên đi nhanh một chút đi.”

Nói xong, Kiều Hân lôi kéo cánh tay hai người, chuẩn bị nhanh rời đi một chút, nhưng vẫn là chậm một bước.

“Lý chủ nhiệm, cô cảm thấy vừa rồi tôi phát biểu thế nào?” Tề Văn Nghiễm đi tới rồi lên tiếng.

“Rất tốt.” Lý Sở Hàm nhàn nhạt nói, cố gắng duy trì một khoảng cách, không muốn để cho Lâm Dật hiểu lầm.

Tề Văn Nghiễm ngẩng đầu, nhìn Lâm Dật một chút, cười nói:

“Kiều Hân, đây là bạn trai cô sao?”

“Tôi có tài đức gì, sao có thể xứng được có được bạn trai như anh Lâm đây chứ, là bạn trai của Lý chủ nhiệm.”

“Hả? Bạn trai của Lý chủ nhiệm sao?” Tề Văn Nghiễm nhướng mày, “Không nghĩ tới Lý chủ nhiệm đã có bạn trai, cũng làm việc trong hệ thống y tế sao.”

“Lúc trước làm, nhưng năm ngoái đã từ chức rồi.”

“Từ chức sao?” Tề Văn Nghiễm lẩm bẩm một câu, nói:

“Tuy tôi vừa mới về nước, nhưng lúc tôi ở Mỹ cũng nghe nói một số chuyện trong nước, năm ngoái hình như có một trận chỉnh đốn và cải cách y phong y đức đại, lúc đó có một nhóm bác sĩ lớn đi ra. Lâm tiên sinh không phải là từ chức khi đó đó chứ.”

“Cũng khoảng vào khi đó.”

“Vậy thì không có gì đáng nói.” Tề Văn Nghiễm nói:

“Bác sĩ là một chức nghiệp cao thượng, nếu như không thể bảo đảm phẩm đức nghề nghiệp của mình, vậy thì chắc chắn là không được, nhất định phải lấy việc trị bệnh cứu người làm nhiệm vụ của mình. Nếu có ý nghĩ kiếm lời riêng cho mình thì sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề, từ chức cũng là một lựa chọn tốt.”

“Tề chủ nhiệm, việc anh Lâm từ chức không có liên quan gì đến chuyện y phong y đức cả.” Kiều Hân nói .

“Không sao cả, không cần giải thích, tôi đều hiểu.” Tề Văn Nghiễm vừa cười vừa nói.

“Anh lý giải thế nào cũng được, anh vui là được, dù sao Lý chủ nhiệm cũng là bạn gái của tôi.”

Phốc _ _

Kiều Hân nhịn không được cười lên, anh Lâm đây là muốn khiến người ta tức chết mà.

“Là một người từng trải, có chuyện tôi cần nhắc nhở anh một chút.” Lâm Dật nói với vẻ đâu ra đấy:

“Hiện tại con gái trong xã hội này rất thực tế, nghèo quá tới mức phải tìm bạn gái, chuyện này sẽ không được dài lâu. Do nên nên chịu khổ một chút, lo kiếm tiền đi, nếu không cho dù may mắn tìm được bạn gái, cũng có nguy cơ bị lừa dối và cãi nhau, anh nói xem có phải không.”

“Anh!” Tề Văn Nghiêm lạnh mặt,

“Tôi cảm thấy anh không nên ngồi châm chọc tôi làm gì. Tôi đã từng làm việc tại bệnh viện Mayo, hiện tại là Phó chủ nhiệm khoa thần kinh, không đến mấy năm là có thể thăng chức, sau đó đi đến tầng quản lý. Luận về sự phát triển tương lai, anh không thể nào so sánh được với tôi đâu.”

“Vậy thì có tác dụng gì? Cho dù trước 50 tuổi anh có thể lên làm viện trưởng, nhưng thân thể cũng không cho phép a. Dù anh có tiền có địa vị thì ngoại trừ bác gái khiêu vũ nơi công viên thì còn có ai có thể nhìn anh sao?” Lâm Dật nói:

“Hơn nữa tôi cũng không phải đang nói giỡn gì cả, lấy giá trị nhan sắc này của anh thì cho dù làm viện trưởng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tìm được mấy người không có trợ cấp, mấy cụ bà có trợ cấp chắc chắn sẽ chướng mắt anh, lão thiết, anh phải còn cố gắng nhiều.”

Kiều Hân cố nén ý cười.

Anh Lâm trâu bò!

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment