Chương 1403: Sa Thải Cậu, Không Cần Lý Do.
Chương 1403: Sa Thải Cậu, Không Cần Lý Do.
“Trước tiên nói xem có muốn nghe hay không?”
“Cái này còn cần phải hỏi sao.”
“Vậy thì...” Nữ y tá cup C xoa xoa tay, dụng ý không cần nói cũng biết.
“Yên tâm đi, sẽ mua cà phê và đồ ngọt cho các người, lát nữa sẽ đưa tới.”
Nhóm nữ y tá cười rộ lên, “Vẫn là Lâm chủ nhiệm tốt, yêu anh nhiều.”
“Trước đừng dụ dỗ tôi, nói chuyện chính đi.”
“Tháng trước, khoa não của bệnh viện chúng ta có một Phó chủ nhiệm mới tới, chính là trở về từ bệnh viện Mayo của Mỹ, có vẻ như có ý đối với Lý chủ nhiệm. Bình thường thì thường tìm cô ấy mở hội chẩn, chúng tôi cảm giác tình huống không tốt lắm. Nhưng đây chỉ là phỏng đoán của chúng tôi, về việc anh ta có suy nghĩ trên phương diện kia hay không thì cũng không biết.”
“Đây là thừa dịp tôi không ở đây nên tới đào góc tường sao.”
“Còn không phải sao, tuy kỹ thuật quá cứng, nhưng không đẹp trai bằng anh, cho nên chúng tôi sẽ đứng về phía anh.”
Lâm Dật nở nụ cười, “Không nói với các người nữa, tôi đến hội trường một chuyến, đồ lát nữa sẽ được đưa tới.”
“Cám ơn Lý chủ nhiệm, vì anh đã đặt trà sữa và đồ ngọt cho chúng tôi nên chúng tôi cũng sẽ giúp anh hoàn thành nhiệm vụ.”
“OK.”
Đi ra khỏi khoa tim mạch, Lâm Dật đến hội trường bệnh viện, nhưng trong lòng lại nghĩ thầm.
Lẽ ra nếu như thật sự có tình huống ngoài ý muốn, thì người đầu tiên nhắc cho mình chính là Kiều Hân, không có khả năng đến lượt các cô ấy.
Hội trường cách khu nội trú không xa, năm ngoái vừa được tu sửa, tuy diện tích không tính là lớn, nhưng cấp bậc vẫn rất được.
Lúc này, hai người phụ nữ mặc trang phục bình thường, đi tới cửa hội trường.
“Xin chào, chúng tôi vừa mới trở về từ khách sạn, giấy tham dự giấy rơi ở nơi đó, tôi có giấy xác nhận của bệnh viện, có thể để cho chúng tôi vào được không.” Một nữ bác sĩ dáng người cao nói với bảo an trước cửa hội trường.
“Cái này không được, nếu như không có giấy chứng nhận thì không thể đi vào.” Bảo an nói.
“Nhưng buổi sáng chúng tôi còn họp ở đây, chẳng lẽ anh còn hoài nghi thân phận của chúng tôi sao?”
“Xin lỗi, dựa theo quy định thì nếu như không có giấy chứng nhận tham dự, bất kỳ ai đều không thể đi vào.” Bảo an nói.
“Nhưng vừa rồi tôi nhìn thấy có một bác sĩ không cầm giấy tờ gì, chỉ lên tiếng chào hỏi với anh, sao anh lại để người nọ tiến vào.”
“Tôi có biết người kia, trước buổi trưa có đến họp.”
Nghe nói như thế, nữ bác sĩ dáng người cao lập tức tức giận, “Anh đây là có ý gì, buổi sáng chúng tôi cũng đi họp, dựa vào cái gì mà người đó có thể vào mà chúng tôi thì không thể!”
“Không phải đã nói cho cô biết rồi sao, tôi đã gặp qua người kia, anh ấy chắc chắn là có giấy chứng nhận.”
“Vậy chúng tôi cũng có!”
“Có thì cô lấy ra đi!” Bảo an cũng rất cứng rắn mà nói:
“Còn có cô đừng có hô to gọi nhỏ với tôi, có chút tố chất được hay không. Thật phục mấy người bên ngoài như các người, không mang giấy chứng nhận mà còn dám lý luận!”
“Anh sao lại có thể như vậy chứ, chúng tôi tới từ nơi khác thì làm sao, làm phiền anh cái gì à!”
“Tôi chỉ muốn để cho cô biết một chút, nên chú ý lời nói của chính mình, nơi này là bệnh viện Hoa Sơn, đừng có hô to gọi nhỏ, một chút tố chất cũng không có.”
“Anh!”
“Tôi cũng không có giấy chứng nhận, có thể đi vào hay không?”
Ngay lúc nữ bác sĩ kia sắp bạo phát, Lâm Dật đi lên trước rồi nói.
Hai nữ bác sĩ đều nhìn anh một cái theo bản năng, nhất thời cảm thấy kinh ngạc.
Người đẹp trai như vậy chẳng lẽ cũng đến để họp sao?
Sao buổi sáng lại không thấy nhỉ?
“Anh?”
Bảo an liếc mắt nhìn Lâm Dật một chút, trong ánh mắt mang theo vẻ ghen ghét.
“Anh thì có điểm gì hơn người khác sao? Hai người bọn họ còn không thể vào được, anh thì có thể vào à?”
“Anh có phải là mới tới hay không?”
“Thế nào, anh có ý kiến gì à?”
“Có, nhìn loại người sính ngoại như anh có chút không vừa mắt.”
“Anh nói ai đó! Tôi làm việc theo quy định, sao lại thành sính ngoại rồi!”
“Nếu như anh cũng kiểm tra giấy chứng nhận của người nước ngoài kia, vậy tôi còn có thể khen anh một câu. Nhưng anh thì hay rồi, người nước ngoài đều không kiểm tra, thế mà lại gắt gao với người của mình, nói cho tôi nghe một chút rốt cuộc anh nghĩ như thế nào?”
“Tôi...”
“Hơn nữa còn luôn miệng nói người ta là người bên ngoài? Người bên ngoài là thế nào? Anh là người Trung Hải thì anh giỏi lắm sao? Các bác sĩ trong bệnh viện Hoa Sơn có không ít đều là tới từ nơi khác, còn cần anh kỳ thị à?”
“Anh!”
Bảo an bị Lâm Dật nói cho á khẩu không trả lời được, liền lạnh mặt nói:
“Anh thì tính là cái gì, anh có tư cách gì mà chỉ huy tôi? Tôi nói cho anh biết, nếu các người không đưa ra nổi giấy chứng nhận tham dự thì không ai được vào cả!”
“U, Lâm chủ nhiệm!”
Ngay lúc Lâm Dật gọi điện thoại chuẩn bị xử lý chuyện này, chợt nghe có người gọi tên của mình.
Ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện là một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, đang chạy chậm về phía bên mình.
Lâm Dật còn có chút ấn tượng đối với người này, tên là Mã Kim Mai, là chủ nhiệm tài chính của bệnh viện thành phố.
“Lâm chủ nhiệm, cậu đúng là rất lâu rồi chưa trở lại, là đến đây để tham dự cuộc họp sao?”
“Tôi đến tìm Lý Sở Hàm, nhưng bị anh ta cản lại.” Lâm Dật nhìn bảo an rồi nói:
“Nói chúng tôi không có giấy tham dự nên không cho vào.”
Mã Kim Mai nhìn bảo an rồi nói: “Người đang đứng trước mặt cậu đã từng là chủ nhiệm khoa tim mạch của bệnh viện chúng ta, đừng cản đường.”
“Chủ nhiệm của bệnh viện sao?!”
Bảo an bị giật nảy mình, cảm thấy lưng phát lạnh, cả trán đều là mồ hôi lạnh.
Hai người phụ nữ cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Bệnh viện Hoa Sơn chính là một trong những bệnh viện tốt nhất cả nước, có thể lên làm chủ nhiệm ở đây ít nhất đều phải hơn bốn mươi tuổi. Người đàn ông này còn trẻ như vậy, thế mà đã đến cấp bậc chủ nhiệm, như vậy phải lợi hại cỡ nào đây?
“Mã chủ nhiệm, tôi cảm thấy trình độ nghiệp vụ của người này không quá được, không chỉ có sính ngoại, còn lấy lông gà làm lệnh tiễn. Cô bảo người của khoa bảo vệ bệnh viện xử lý một chút đi.”
“Sính ngoại sao?”
Vẻ mặt của Mã Kim Mai lạnh xuống, nhìn bảo an, sau đó liền hiểu rõ mọi chuyện.
Lần này trong những người tham dự có rất nhiều người nước ngoài, đoán chừng là xảy ra vấn đề trong phân đoạn này.
“Đã biết, Lâm chủ nhiệm, tôi sẽ gọi điện cho người của khoa bảo vệ, anh đi tìm Lý chủ nhiệm trước đi.”
"Làm phiền Mã chủ nhiệm rồi.”
Sau khi nói tiếng cám ơn, Lâm Dật đi vào trong hội trường, hai nữ bác sĩ cũng không khách sáo, đi theo Lâm Dật vào hội trường.
Bảo an mang vẻ mặt cầu xin đứng trước mặt Mã Kim Mai.
“Mã chủ nhiệm, cô đừng nghe anh ta nói. Tôi chỉ làm việc theo quy định, không giống như anh ta nói. Cô không thể toàn nghe anh ta được, lại nói anh ta cũng chỉ là một chủ nhiệm một khoa, cấp bậc kém ngài vạn dặm, ngài không thể nghe anh ta được!”
“Không nên nghe cậu ấy sao? Tôi đoán là cậu mới tới nên không biết người đó là ai đúng không.” Mã Kim Mai nói với bảo an:
“Tôi cũng nói rõ cho cậu, mặc kệ cậu có phạm tội hay không thì chỉ cần một câu của cậu ấy thì cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện làm việc tại bệnh viện Hoa Sơn. Hơn nữa, không chỉ là cậu mà cho dù là viện trưởng, thì chỉ cần khiến cậu ấy không vui, đều sẽ không có cách nào ở nơi này. Cậu đã trêu chọc người không nên dây vào, cho nên lý do tôi sa thải cậu cũng không quan trọng nữa.”
------
Dịch: MBMH Translate