Chương 1402: Bí Mật Liên Quan Tới Lý Chủ Nhiệm.
Chương 1402: Bí Mật Liên Quan Tới Lý Chủ Nhiệm.
“Chỉ là một công trình bề ngoài thôi, ý tứ chút là được rồi, cần tốn công tốn sức như vậy sao.” Chu Minh nói nhưng cũng không để tâm lắm.
Bởi vì ông đã từng tham gia hoạt động như này, đều là một số công trình bề ngoài, chụp chút ảnh là kết thúc, rất ít khi gióng trống khua chiêng như này.
“Cha, người có chỗ không biết rồi.” Chu Phong uống một hơi cạn sạch bia trong ly, “Chỗ chúng con có người mới tới mà đã kéo về được mấy hạng mục lớn, người đứng đầu trong huyện rất coi trọng anh ta. Nếu như con không dùng sức đối với chuyện này, tương lai rất có thể sẽ bị người ngoài đoạt, muốn được đề bạt là chuyện rất khó khăn.”
“Còn có người dám tranh giành với con sao?” Chu Minh nói:
“Lấy năng lực của con thì dư sức đối phó với cái huyện Đông Tam đó, thế mà lại có người có năng lực còn mạnh hơn con sao?”
“Con cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng quả thực đã kéo đến không ít đầu tư. Con hiện tại đã kém anh ta một đoạn, cho nên con nhất định phải làm tốt chuyện này hơn so với anh ta!”
“Nếu là như vậy thì con đã tìm đúng người rồi.” Vu Mẫn nói:
“Tuy cha con đã về hưu, nhưng vẫn còn sức ảnh hưởng không nhỏ ở trong bệnh viện, hôm qua còn cùng uống rượu với viện trưởng, lên tiếng chào hỏi có lẽ sẽ không có vấn đề.”
Chu Minh gật gật đầu, “Cha sẽ qua đó nói một tiếng, trong viện nhất định sẽ nể tình. Nhưng chuyện này liên quan đến chiến tích của con, cho nên cần phải làm thật hoàn mỹ nhất có thể.”
“Anh định thế nào?” Vu Mẫn hỏi:
“Em đi chuẩn bị cho ta 50 ngàn tệ, anh quay về trong viện đi quan hệ một chút.”
“Lấy quan hệ của anh và viện trưởng mà còn cần dùng tiền sao?”
“Chuyện nhân tình thì đúng vậy, nhưng sau khi nhìn thấy tiền, bọn họ chắc chắn sẽ càng ra sức hơn. Đây là hai khái niệm, cho nên không thể tiết kiệm.”
“Được, ngày mai em sẽ lấy tiền ra, vì con trai của mình nên việc này không thể có sai sót được.”
“Yên tâm đi, anh làm việc tại bệnh viện nhiều năm như vậy, chút năng lực nhỏ nhoi ấy thì vẫn phải có.”
Chu Phong cười hắc hắc, “Cha, con mời người một chén.”
“Tên tiểu tử còn nói mấy câu này với cha sao.”
Chu Phong cũng nở nụ cười, sau đó nhìn về phía Vu Mẫn.
“Mẹ, còn có một việc cần mẹ giúp đỡ.”
“Chuyện gì con nói đi.”
“Ngoại trừ chuyện cải thiện môi trường y tế ra, thì giáo dục cũng là một vấn đề, sau này cũng đưa vào danh sách quan trọng, việc này cần mẹ hỗ trợ một chút.”
“Việc nhỏ, nhiều học sinh của mẹ đều làm trên các cương vị giáo dục, lúc nào trong huyện các con làm việc này thì nói trước với mẹ là được rồi.”
“Cám ơn mẹ.” Chu Phong nói: “Con nhất định phải làm tốt hơn anh ta trong hai chuyện này!”
...
Mấy ngày kế tiếp, Lâm Dật cũng không có bận rộn gì cả, ngoại trừ đến tập đoàn Lăng Vân mở cuộc họp thì thời gian còn lại đều ở bên cạnh Kỷ Khuynh Nhan, hoặc là cùng đi dạo phố đi, hoặc là cùng cô xử lý công việc, mỗi ngày đều dính cùng một chỗ.
Người nào cũng không thấy dính, càng không cảm thấy phiền.
Mà trong mấy ngày này, ngoại trừ bồi Kỷ Khuynh Nhan cho hết thời gian, Lâm Dật không có chuyện gì còn đến chỗ của Vương Oánh vòng vo vài vòng.
Trong văn phòng, việc lớn việc nhỏ, làm mấy đợt, rất dễ chịu.
Ước chừng qua bốn năm ngày, Lâm Dật tính toán thời gian một chút, khoảng một tuần nữa chính là ngày 16 tháng 9, ngày viêm gan B cả nước, chuẩn bị đi làm chuyện chính.
“Buổi chiều anh có chút việc cần đi ra ngoài một chuyến, không ở cùng em được.”
“Đi nhanh đi, đi làm việc của anh.”
“Ừm hả? Kỷ Khuynh Nhan, thái độ này của em là gì đây, đây là muốn đuổi anh đi sao.”
Kỷ Khuynh Nhan cười hắc hắc, “Anh mà ở đây thì em không cách nào an tâm làm việc được.”
“Ai, lúc này mới có mấy ngày mà đã thấy chán anh rồi, lúc này còn chưa có kết hôn mà thích đã biến mất rồi.”
“Đừng ở đó nói bậy nữa.” Kỷ Khuynh Nhan nhìn Lâm Dật chăm chú, “Cái gì cũng sẽ biến mất, nhưng yêu vĩnh viễn cũng sẽ không biến mất.”
“Chậc chậc chậc...”
Lâm Dật sờ cằm, “Lấy câu nói này của em thì tối hôm nay, anh dù sao cũng phải sắp xếp cho em một đại bảo kiếm thật thoải mái mới được.”
“Đại bảo kiếm của anh không giống với người khác, anh là sờ loạn, em mới không cho anh làm đâu.”
“Ừm hả? Nghe em nói như vậy thì hình như còn từng đến địa phương khác làm qua?”
“Đương nhiên rồi, bên cạnh tập đoàn Lăng Vân mới mở một hội quán SPA, em và Viện Viện đều làm thẻ ở đó, thường xuyên đi.”
“Ngạch...” Lâm Dật dừng một chút rồi nói tiếp, “Cô ấy dùng công quỹ làm thẻ đúng không.”
“Làm sao anh biết?”
“Sao cô ấy có thể bỏ được tiền của mình mà làm thẻ chứ, anh hiểu cô ấy rất rõ.”
Kỷ Khuynh Nhan cười hắc hắc, “Đều nói kẻ địch là hiểu rõ kẻ địch nhất, em rốt cuộc cũng biết lời này là có ý gì.”
“Con bà nó, anh sớm muộn gì cũng tìm về từ trên người lão Cao.”
“Được rồi, được rồi, cũng không có nhiều tiền, không cần tính toán những thứ này.” Kỷ Khuynh Nhan cười với Lâm Dật:
“Nhanh đi làm việc của anh đi, buổi tối muốn ăn cái gì, em sẽ làm cho anh.”
Lâm Dật nghĩ một lúc, “Mì sốt đi.”
Kỷ Khuynh Nhan cười híp mắt ra dấu OK một cái, “Không thành vấn đề.”
Đi ra khỏi tập đoàn Triều Dương, Lâm Dật lái xe đến bệnh viện Hoa Sơn.
Voice Night xuất hiện, nhất thời thu hút không ít nam nữ trẻ tuổi tới vây xem, không ngừng cầm điện thoại di động chụp ảnh.
Lâm Dật đến đây lúc này, là bởi vì buổi sáng Lý Sở Hàm sẽ đi xem bệnh, cho dù mình tới thì cô ấy cũng không có thời gian tiếp đãi mình.
Trong lòng của nàng, người bệnh cũng vô cùng quan trọng trọng.
“A..., Lâm chủ nhiệm tới rồi!”
Đến khoa tim mạch, nhóm tiểu y tá nhìn thấy Lâm Dật thì đều nhiệt tình chào hỏi, giống như trước đây, không có lạnh nhạt chút nào.
Lâm Dật cười gật đầu, đáp lại từng người.
“Lý chủ nhiệm đâu vậy?”
“Chúng tôi cũng không biết nha.” Một y tá cup C lên tiếng.
“Các người có phải là cố tình làm khó tôi hay không, có cần tôi nói với y tá trưởng trừ tiền thưởng một tháng của các người không.”
“Lâm chủ nhiệm cũng quá không biết thương hương tiếc ngọc rồi đi, mới tới đã muốn trừ tiền thưởng của chúng tôi, quá thô lỗ.”
“Đúng vậy, anh nên ôn nhu một chút, khiến cho chúng tôi dục tiên dục tử, chúng tôi mới có thể đối với anh nói gì nghe nấy.”
“Tôi dựa vào, giữa ban ngày mà lái xe, cẩn thận để cho người bệnh nghe được, ha ha...”
“Được rồi, được rồi, đừng đùa với Lâm chủ nhiệm nữa.” Y tá cup A nói:
“Nếu như cứ tiếp tục như vậy, cho dù Lâm chủ nhiệm không thu thập chúng ta thì Lý chủ nhiệm cũng phải thu thập chúng ta.”
“Hắc hắc...” Y tá cup C nói: “Hôm nay bệnh viện mở hội nghị học thuật, Lý chủ nhiệm đi họp rồi.”
“Hội nghị học thuật sao?”
“Hình như là mang tính chất quốc gia, có không ít chuyên gia trong ngoài nước đến đây. Hội nghị được tổ chức ngay tại trong đại sảnh của bệnh viện chúng ta.”
“Được, tôi đã biết.”
“Ai ai ai, Lâm chủ nhiệm đừng có đi vội mà.” Y tá cup C kêu Lâm Dật lại, “Chúng tôi có tin tức bí mật, anh có muốn nghe hay không?”
“Tin tức bí mật gì?” Lâm Dật liếc ý tá cup C một cái, “Đừng nói với tôi của cô là giả đó nha?”
“Làm sao có thể, của tôi chính là hàng thật giá thật.” Y tá cup C ưỡn ngực nói:
“Bí mật này có liên quan đế Lý chủ nhiệm, anh có muốn nghe hay không?”
“Ừm hả? Có liên quan tới Lý Sở Hàm sao?”
------
Dịch: MBMH Translate