Chương 1401: Các Người Cũng Biết Thật Nhiều Kiểu.
Chương 1401: Các Người Cũng Biết Thật Nhiều Kiểu.
Sau khi mắng Chu Phong một trận, Lâm Dật và Lý Khánh Khải về tới phòng làm việc của mình.
Sau đó truyền đạt lại nội dung buổi họp với Lý Tự Cẩm.
“Chúng ta có quan hệ trong ngành y tế này sao?” Lý Tự Cẩm hỏi.
“Nếu như muốn tìm, cũng có thể tìm tới, nhưng vấn đề là, bên phía Chu Phong cũng đang làm việc này.” Lý Khánh Khải nói:
“Ba cậu ta từng làm việc tại bệnh viện đứng thứ ba tại Dư Hàng, là bệnh viện thuộc top 5 Dư Hàng, chúng ta có lẽ tìm không được người lợi hại như vậy để giúp đỡ.”
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Chu Phong đang phân cao thấp với Lâm Dật.
Cho nên Lý Khánh Khải cũng muốn giúp Lâm Dật một chút, không nói nhiệm vụ này có thể làm được gì, nhưng nhất định phải tốt hơn so với Chu Phong!
Phải giúp đỡ Lâm Dật lấy chút chiến tích trở về.
“Anh Lý, để tôi nghĩ biện pháp là được.” Lâm Dật nói: “Không phải là vấn đề lớn.”
Lâm Dật tính toán ở trong lòng một chút, công nghiệp Chip bên kia đã khởi công, chuyện chiêu thương cũng đã kết thúc.
Cho dù sau này còn có xí nghiệp vào ở thì cứ trực tiếp tìm đến trong huyện là được, hẳn là không cần mình ra mặt. Bản thân mình hình như cũng không có việc gì, có thể nhân lúc này về Trung Hải một chuyến, để giải quyết vấn chữa bệnh của huyện Đông Tam.
Dù sao đây cũng là một trong những chỉ tiêu trong nhiệm vụ xóa đói giảm nghèo, cũng là chuyện ắt phải làm.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Dật lái xe về Trung Hải, cũng đến tập đoàn Triều Dương của Kỷ Khuynh Nhan.
“Kỷ tổng, muốn cùng ăn cơm trưa hay không?”
“Không ăn...”
Nói được nửa câu, Kỷ Khuynh Nhan bỗng dừng lại, phát hiện người đứng tại cửa ra vào là Lâm Dật, hai mắt lập tức tỏa sáng, trong đôi mắt ánh lên ánh sáng rực rỡ.
“Hôm qua lúc gọi video, không phải nói còn cần một đoạn thời gian nữa mới có thể trở về à, sao lại đột nhiên trở về rồi?”
“Tra xét cương vị, anh cần phải có chút ý thức nguy cơ.”
Kỷ Khuynh Nhan liếc nhìn Lâm Dật một chút, “Bớt nói bậy đi, mấy ngày nay em ngoại trừ công ty thì chính là ở trong nhà, có cái gì mà tra.”
“Tới tới tới, học tỷ, em tìm cho chị mấy anh chàng đẹp trai, cái cơ bụng kia đôi chân dài kia, bảo đảm sẽ hợp khẩu vị của chị, nhanh thu dọn đồ đạc đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Hà Viện Viện cầm một cái máy tính bảng, đi vào từ bên ngoài đi, vội vã nói.
“Ngạch...”
Không khí an tĩnh lại tại thời khắc này, ba người bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút xấu hổ.
“Ông, ông chủ, sao anh lại trở về...”
“Tôi có phải là đã làm chậm trễ chuyện của các người rồi hay không? Không cần phải ở lại đây nữa?”
“Anh nên ở tại gầm xe, chứ không phải ở đây.”
“Cô có tin tôi tôi ném cô xuống từ trên cửa sổ hay không.”
“Bớt giận, bớt giận, cũng không phải là chuyện gì lớn, học tỷ của tôi lại không vượt quá giới hạn.”
“Tôi con mẹ nó cảm thấy nếu như trở về chậm thêm mấy ngày thì thật sự sẽ xảy ra chuyện.”
Kỷ Khuynh Nhan bóp Lâm Dật một chút, thở phì phì, nói, “Đừng nói bậy nữa, có tin em đánh anh hay không.”
“Hai người rốt cuộc là đang làm gì vậy.”
“Công ty muốn xây dựng bất động sản thương mại, chuẩn bị chuyển hình, em để Viện Viện chọn giúp em mấy người phát ngôn, cô ấy đang chọn giúp em đây.”
Hà Viện Viện cười hì hì đưa máy tính bảng qua.
“Học tỷ, chị xem một chút, đây đều là tiểu thịt tươi hot nhất hiện nay, đều là đỉnh lưu của giới giải trí, chỉ cần một câu nói của chị thì ngày mai sẽ có thể kéo bọn họ qua báo danh.”
“Chị cảm thấy còn không đẹp trai bằng Lâm Dật.” Kỷ Khuynh Nhan nói.
“Chị đây gọi là người tình trong mắt hóa cương thi, anh ta thì đẹp trai chỗ nào chứ.”
Lâm Dật một chân đá vào mông của Hà Viện Viện.
“Cô mẹ nó mới là cương thi.”
“Móa, anh nhẹ một chút, lão Cao nhà chúng tôi cũng chưa từng đánh qua mông tôi.”
“Hai người các người biết không ít kiểu, cái gì mà không chứ.” Lâm Dật nói.
“Ừm hả?” Hà Viện Viện vừa xoa mông, vừa nhìn hai người với ánh mắt không có ý tốt.
“Chẳng lẽ hai người biết nhiều kiểu? Học tỷ dạy cho em một chút đi.”
Kỷ Khuynh Nhan bị nói cho đỏ mặt, hung hăng trợn mắt nhìn Lâm Dật.
“Nói lung tung gì đó.”
“Chuyện này cũng không thể trách anh được, đều do Hà Viện Viện tự mình bổ não.”
“Được rồi, được rồi, không nói chuyện người phát ngôn nữa, tìm chỗ ăn cơm đi, em cũng đói rồi.”
“Đi thôi.”
Sau khi ra khỏi tập đoàn Triều Dương, ba người tìm một nhà hàng món cay Tứ Xuyên, ăn như no nê một bữa.
Bởi vì trên tay Hà Viện Viện còn có việc, liền trở về tập đoàn Lăng Vân.
Lâm Dật bồi Kỷ Khuynh Nhan đến phòng làm việc của cô, hai người ngồi cùng một chỗ giết thời gian.
Kỷ Khuynh Nhan chia sẻ suy nghĩ gần đây của mình với Lâm Dật, nói chuẩn bị chuyển hình sang bất động sản thương mại.
Cô muốn mở một trung tâm mua sắm tổng hợp lớn như quảng trường Vạn Đạt hoặc là Hằng Long, có thể nâng cao giá trị nhãn hiệu, đồng thời đạt được nhiều ưu ái hơn trên thị trường tư bản.
Lâm Dật đồng ý đối với suy nghĩ của Kỷ Khuynh Nhan, cũng tin tưởng cô có thể làm tốt chuyện này.
Trong mắt của Lâm Dật, năng lực của Kỷ Khuynh Nhan cũng gần với Thẩm Thục Nghi, không mấy người có thể so chiêu ngang hàng với cô ấy.
...
Ngày mà Lâm Dật rời đi, Chu Phong cũng rời khỏi huyện Đông Tam, về tới thành phố Dư Hàng.
Cha của anh ta trước khi về hưu đã từng là Phó chủ nhiệm khoa nhi của bệnh viện thứ ba Dư Hàng, mẹ anh ta là giáo viên hướng dẫn sư phạm Dư Hàng. Do đó, điều kiện gia đình anh ta cũng không tệ lắm, cũng coi như là một nhà khá giả tại thành thị như Dư Hàng.
Sau khi tốt nghiệp đại học, bởi vì Vu Triều Hỉ là người đứng thứ hai huyện Đông Tam, cho nên đã sắp xếp anh ta đến đây làm việc tạm mấy năm, sau đó lại nghĩ biện pháp triệu về Dư Hàng, nhảy vào giai cấp phía trên.
Đây cũng là lý do mà anh ta không quá để ý đến Mercedes-Benz cấp C của Quách Lộ.
Bởi vì anh ta cũng có thể mua được, chỉ là do thân phận hạn chế nên không dám lái thôi.
“Con trai, hôm qua lúc gọi điện thoại, không phải nói trong huyện còn bận rộn công việc à, sao hôm nay lại đột nhiên chạy về rồi.”
Người nói chuyện, là mẹ của Chu Phong, Vu Mẫn, bà để một đầu tóc ngắn, mang đến cho người ta một loại cảm giác khôn khéo lanh lợi.
Bên cạnh bà, còn có một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi, tóc hơi bạc, dáng người cao lớn, tên là Chu Minh, là cha của Chu Phong.
“Trong huyện có chút việc, con trở về thương lượng với cha một chút.”
“Gặp phải chuyện gì, nói cho cha nghe một chút xem.”
“Gấp làm gì, cơm đều đã làm xong, đợi lát nữa hai người vừa ăn vừa nói cũng được.”
“Được, con cũng đã hơn một tháng không trở về, hôm nay nhất định phải uống cùng cha mới được.”
Ước chừng nửa giờ sau, Vu Mẫn dọn ba món ăn một món canh lên bàn, Chu Phong mang hai chai bia lên, hai cha con một người một chai.
“Bây giờ nói đi, gặp phải chuyện gì.” Chu Minh hỏi.
“Trong huyện chúng con đang đưa kế hoạch xóa đói giảm nghèo vào danh sách quan trọng, bước kế tiếp chính là chuẩn bị cải thiện môi trường y tế của huyện Đông Tam, cho nên con mới về tới tìm cha.”
“Lẽ ra loại chuyện này, không phải do người đứng đầu trong huyện các con làm sao, sao còn để cho con phụ trách vậy?”
“Đây không phải là vì để lấy chiến tích sao, con nhận nó thuận tiện cho việc sau này được triệu về Dư Hàng.”
Chu Minh nhấp một miếng bia, “Việc này con muốn sắp xếp thế nào?”
“Muốn sắp xếp một lần chữa bệnh xuống nông thôn, sau đó lại chỉ đạo bác sĩ trong huyện một chút, nâng cao trình độ nghiệp vụ của bọn họ, tóm lại làm càng long trọng càng tốt!”
------
Dịch: MBMH Translate