Chương 1426: Tố Cáo Lâm Dật.
Chương 1426: Tố Cáo Lâm Dật.
"Việc này cũng đã được sắp xếp xong xuôi." Hàn Kim Võ nói:
"Chúng tôi đã chọn ra hai người, cả hai đều là được dân làng bầu chọn, đã đem danh sách giao cho huyện rồi."
"Anh chắc chắn là dân làng bầu chọn?" Lý Khánh Khải hỏi.
Vẽ mặt Hàn Kim Võ có chút thay đổi, nhưng vẫn là cười nói:
"Đương nhiên, chuyện như vậy chúng tôi sao làm giả được chứ."
"Vừa nãy chúng tôi đã đến thăm hỏi trong thôn, người ta nói căn bản không có biết đến việc này, chuyện này anh giải thích thế nào?"
Vẻ mặt của Hàn Kim Võ khó xử, không nghĩ tới Lý Khánh Khải sẽ tích cực như vậy.
"Chủ nhiệm Lý, trong chuyện cách thức này anh và tôi đều biết rõ, không cần thiết phải tích cực như vậy đâu." Hàn Kim Võ nói:
"Hơn nữa hai người trong danh sách đã được giao cho em vợ của Vu Triều Hỉ cùng với vợ anh ta, chúng tôi cũng là không còn cách nào nữa."
"Cho bọn họ?"
"Thật sự, tôi cũng đã tự mình gọi điện thoại nói, với thân phận của tôi căn bản cũng không có năng lực tác động đến chuyện này."
"Vậy được rồi, tôi biết rồi."
Lý Khánh Khải nói xong, nhìn Lâm Dật nói:
"Chúng ta đi về trước, bây giờ không phải lúc để xử lý việc này."
"Chủ nhiệm Lý, chủ nhiệm Lâm cũng đã tới đây rồi, ở lại ăn bữa cơm rồi hãy đi."
"Chỗ rừng núi hoang vắng của anh, có thể có cái gì ngon chứ?" Lâm Dật hỏi.
Vừa nghe thấy lời này, vẻ mặt Hàn Kim Võ mỉm cười vui vẻ.
"Chủ nhiệm Lâm yên tâm, chỗ chúng tôi có thứ mà bảo đảm anh ở trong thành phố chưa từng được ăn qua. Tôi vẫn còn hai bình Mao Đài, chúng ta chút nữa cùng uống."
"Còn có loại rượu Mao Đài ngon nữa sao?"
"Mấy bình Mao Đài mà thôi, không có gì lớn, chủ nhiệm Lâm mở rộng cái bụng uống, bao no."
"Với tiền lương hiện giờ của anh, hẳn là uống không nổi thứ này?" Lâm Dật nói:
"Nhưng làm sao tôi cũng không muốn truy cứu, về sau xử lý như thế nào, sẽ thông báo sau."
"Chuyện này..."
Hàn Kim Võ Đang lập tức chết lặng, không nghĩ tới Lâm Dật là đang đợi mình chủ động nói ra.
"Chủ nhiệm Lâm, ngài không thể như vậy được, tôi cũng là ..."
"Anh thì thế nào? Thân phận của mình là gì cũng đã quên rồi sao?"
Vừa dứt lời, Lâm Dật với Lý Khánh Khải cùng nhau đi ra ngoài, quay lại trên xe của mình.
"Tiểu Lâm, thôn Bạch Lĩnh có hai chỗ, trước tiên cứ như vậy đi, ít nhiều nhiều gì cũng phải cho chút thể diện."
"Đề tôi suy nghĩ đã rồi nói sau."
Giải quyết xong chuyện ở thôn Bạch Lĩnh, hai người buổi chiều liền trở về trong huyện.
"Lý ca, Lâm ca, danh sách đi đông bắc học tập đã có rồi, các anh xem thử đi." Lý Tự Cẩm nói.
Lâm Dật liếc mắt nhìn, trên cột của thôn Bạch Lĩnh thôn nhìn thấy hai người, Trương Bang Dũng với Tôn Lập Khiết.
Sau đó dùng bút đánh dấu lại.
"Hai người này không được." Lâm Dật nói:
"Những người ở trên danh sách này, cô đi kiểm tra lại một chút, xem họ có phải người trong thôn hay không, chuyện này không thể giả dối."
Lý Tự Cẩm với Lý Khánh Khải liếc mắt nhìn, đều hiểu ý của Lâm Dật.
"Tiểu Lâm, cậu làm như vậy tương đương với việc muốn đối nghịch với Vu Triều Hỉ đấy."
"Anh ta là cái thá gì chứ, tôi căn bản cũng không để anh ta ở trong lòng."
Lý Khánh Khải không nói gì, tính khí Lâm Dật không tốt, chuyện này mọi người ai cũng đều biết, đoán chừng ai đến nói chuyện cũng không dễ nói.
Hai ngày sau, Lý Khánh Khải với Lý Tự Cẩm cùng phụ trách việc này, đem tên trong danh sách đối chiếu lại một lần nữa.
Trừ cái người tên là Trương Bang Dũng với Tôn Lập Khiết, lại phát hiện thêm sáu người có vấn đề, tất cả bọn họ đều bị hủy bỏ tư cách.
"Lâm Dật, cậu đến phòng làm việc của tôi một lát."
Vu Triều Hỉ đứng ở cửa phòng làm việc nói.
Mặt xụ xuống như ai nợ tiền của anh ta không trả vậy.
"Không có thời gian, có việc gì thì nói ở đây đi." Lâm Dật một bên chơi game, vừa nói.
"Không có thời gian?" Lông mày Vu Triều Hỉ cau lại, "Bây giờ là giờ làm việc, không phải thời gian chơi game của cậu!"
"Chơi game cũng là một phần trong công việc của tôi, bắt đầu từ bây giờ anh còn có năm phút, chút nữa tôi còn phải đi ăn cơm nữa."
Các cơ trên mặt Vu Triều Hỉ co giật, cố nén lửa giận trong lòng.
"Hai người trong danh sách thôn Bạch Lĩnh là có chuyện gì xảy ra? Cậu tại sao lại hủy bỏ tư cách của bọn họ! Bọn họ cũng là người của thôn Bạch Lĩnh, lẽ nào không có tư cách đi sao!"
"Chỉ vì người đàn ông đó là em vợ của anh, lý do này đã đủ hay chưa?" Lâm Dật thay đổi tư thế nhìn Vu Triều Hỉ:
"Anh có phải đầu óc không tốt lắm không? Việc này tôi không truy cứu đã là nể mặt của anh rồi. Vậy mà còn chạy tới đây chất vấn tôi? Anh đang nghĩ gì thế hả? Có cần tôi tìm người của viện kiểm sát và ủy ban kiểm tra kỷ luật đến để phổ cập kiến thức luật phát cho anh không?"
"Anh!"
Vu Triều Hỉ nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không có biện pháp nào với Lâm Dật, dù sao cũng là mình bị đuối lý.
"Lâm Dật, tôi cho anh biết, mặc dù cậu bây giờ đã có thành tích, nhưng cậu cũng đừng quên thân phận của mình!"
"Cảm ơn đã nhắc nhở."
Nhìn thấy Vu Triều Hỉ hầm hầm rời đi, Lý Khánh Khải với Lý Tự Cẩm đều lo âu buồn phiền nhìn Lâm Dật.
"Tiểu Lâm, chuyện cậu và anh ta đối nghịch đối với cậu không có chỗ tốt. Nếu như cậu muốn trèo lên trên, còn cần bọn họ những lãnh đạo này ký tên đấy."
"Cứ tiếp tục như vậy, trước khi tôi thăng chức, anh ta cũng không dễ dàng gì, căn bản cũng không ảnh hưởng gì tới tôi."
"Nhưng anh ta nhất định sẽ hạn chế cậu, như vậy cậu cũng chịu không được đâu."
"Không có chuyện gì, binh tới tướng đỡ nước đến đất ngăn, trong mắt tôi anh ta cũng chẳng là cái gì."
Lý Khánh Khải thở dài một hơi, cũng không biết nói cái gì cho phải.
Với tính cách này của Lâm Dật, nếu quả như thật sư thăng chức lên thành phố, chắc chắn cũng sẽ không thành công.
Quả nhiên, người có năng lực tính khí cũng không tốt.
Buổi trưa, ba người cùng nhau đi ăn, hơn một giờ chiều mới về lại văn phòng.
"Tiểu Lâm, tiểu Lý, danh sách cũng đã thống kê ra rồi, hai người các cậu cũng quay trở về chuẩn bị một chút đi, ngày mai sẽ tập hợp xuất phát." Lý Khánh Khải nói.
"Lý ca, em đã chuẩn bị xong rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể đi được."
"Tiểu Lâm cậu thì sao?"
"Đồ đạc của tôi đều ở Trung Hải, ngày mai về Trung Hải trước một chuyến, đi máy bay từ đó đến Đông Bắc sẽ thuận tiện hơn."
"Vậy được, những việc này tôi cũng không nhúng tay vào nữa."
Nói xong, Lý Khánh Khải nhìn Lý Tự Cẩm.
"Tiểu Lý, anh Lâm không thích hợp làm những công việc tỉ mỉ kia, về chuyện phương diện này liền giao cho cô. Dẫn theo nhiều người đi như vậy, về phương diện ăn, mặc, ở, đi lại đều phải cẩn thận sắp xếp một chút."
"Biết rồi Lý ca."
"Được rồi, các cậu buổi chiều tự mình sắp xếp đi, tôi đi ngủ bù đây, mệt chết tôi rồi."
"Phản đối!"
"Phản đối!"
"Phản đối!"
Còn không chờ Lý Khánh Khải nhắm mắt đi ngủ, đã nghe thấy tiếng kêu gào ở bên ngoài truyền vào.
Hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, dường như có không ít người.
Ba người cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, "Tình hình gì thế, ở chỗ này huyện Đông Ba còn có cái gì để phản đối được chứ?"
"Ra ngoài xem thử liền biết thôi."
Ba người đi ra khỏi văn phòng, thấy trước cửa tòa nhà đang đứng khoảng ba mươi mấy người, còn giơ cao biểu ngữ, lớn tiếng la hét.
"Tố cáo chủ nhiệm Lâm Dật giúp đỡ người nghèo thu hối lộ, lấy việc công làm việc tư, mưu hại đến lợi ích của dân chúng!"
Nhìn thấy nội dung của trên tấm biểu ngữ, Lý Khánh Khải với Lý Tự Cẩm sửng sốt một chút.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao lại tố cáo anh Lâm?"
------
Dịch: MBMH Translate