Chương 1427: Tiền Của Tôi.
Chương 1427: Tiền Của Tôi.
"Tại sao tôi lại cảm giác trong này có vấn đề gì đó." Lý Khánh Khải nói:
"Lâm Dật ở trong huyện thời gian lâu như vậy, đừng nói không tham một phân tiền, chính mình còn đưa không ít, đám người này vậy mà lại đến tố cáo, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì vậy?"
"Trước tiên đi xuống xem một chút." Lâm Dật cười nói:
"Tôi cũng rất muốn biết là đang có chuyện gì."
Ba người cùng nhau đi xuống, cùng lúc đó, người trong tòa nhà ở những bộ phận khác, cũng đều đi theo ra ngoài, muốn biết chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì tính cách của Lâm Dật, bọn hắn đều biết rất rõ, cũng không cảm thấy anh có thể làm được chuyện như vậy.
Tại lối vào của tòa nhà, có vô số đi ngang qua cũng vây quanh lại, ngoại trừ ăn uống ngủ nghỉ, sở thích của những người này chính là ăn dưa.
"Các anh đang làm gì đó!" Vương Vận Giang chỉ vào những kia đang cầm biểu ngữ nói.
"Chúng tôi muốn tố cáo Lâm Dật chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo, Anh ta nhận hối lộ của người khác, cũng đáp ứng sẽ mang theo bọn họ đi Đông Bắc học tập. Ngược lại những người chân chính như chúng tôi cần đi lại không có cơ hội đi, chúng tôi muốn một lời giải thích rõ ràng."
Vương Vận Giang sắc mặt lạnh lùng, nhìn đám người cầm biểu ngữ phía dưới, sắc mặt hết sức khó coi.
Ông biết Lâm Dật là người như thế nào, làm sao có thể sẽ quan tâm những khoản lợi nhỏ vụn vặt này.
Nhất định là có người ở bên trong giở trò!
Vu Triều Hỉ đứng ở một bên chắp tay thoả mãn gật đầu, thứ anh ta muốn chính là hiệu ứng này.
"Ngừng ngừng ngừng, mọi người không nên ầm ĩ." Chu Phong đứng ra nói:
"Chúng tôi cũng rất đau lòng khi trong đội ngũ cán bộ của mình có một người như vậy. Tôi ở đây bảo đảm với mọi người, nhất định sẽ nghiêm túc xử lý chuyện này, khẳng định sẽ cho mọi người một câu trả lời!"
Lúc này, Vu Triều Hỉ xoay người nhìn Lâm Dật.
"Bí thư Vương đối với anh tín nhiệm như vậy, cho anh toàn quyền phụ trách chuyện này, không nghĩ tới anh ở trong bóng tối lại giở những trò này. Anh không cảm thấy có lỗi với sự tín nhiệm của bí thư Vương sao!"
Vu Triều Hỉ với Chu Phong kẻ tung người hứng, đem mũi nhọn đều chỉ về phía Lâm Dật.
Lại tăng thêm người khác chỉ trích, điệu bộ giống như nhau.
"Tôi ngược lại thật ra rất tò mò, các anh có tư cách gì chỉ trích tôi?" Lâm Dật hướng về phía những người hùng hổ kia nói.
"Anh còn không biết xấu hổ mà còn hỏi tại sao à?!" Người đàn ông dẫn đầu chỉ trích nói:
"Chúng tôi đều là nông dân trong huyện, chúng tôi mới là người có tư cách nhất để đi học tập. Mà anh lại lợi dùng quyền lực trong tay đem chỉ tiêu cho người khácc, lẽ nào nhất định phải để tôi đem chuyện xấu của anh vạch trần ra ngoài, trong lòng anh mới thoải mái sao!"
"Được rồi được rồi, các cậu đừng cãi nhau nữa."
Vu Triều Hỉ đứng dậy, ra lệnh cho những người cầm biểu ngữ phản đối kia, sau đó hướng về phía Vương Vận Giang nói:
"Bí thư Vương, hiện tại huyện chúng ta đang ở trong thời điểm quan trọng của công cuộc xóa đói giảm nghèo. Nếu xảy ra chuyện như vậy, phải nghiêm túc xử lý mới được."
Ánh mắt Vương Vận Giang chuyển động, với những gì Lâm Dật làm việc cống hiến cho huyện Đông Ba, đừng nói anh ta không làm chuyện như vậy, coi như là làm, chính mình cũng không có lý do gì để truy cứu trách nhiệm của anh ta cả.
Nhưng chuyện trước mắt náo động đến có chút lớn, nhất định phải nghĩ biện pháp đem chuyện này làm dịu lại.
"Vu Triều Hỉ, anh cũng không cần phải ở đây bỏ đá xuống giếng, vô dụng thôi."
Đến lúc này, Lâm Dật cũng không có ý định bận tâm nhiều như vậy.
"Nếu là do tôi phụ trách chuyện này, cuối cùng tuyển ai đi, cũng là do tôi quyết định. Tôi nghĩ các anh không có đủ tư cách để nhận xét hay phê phán tôi.”
"Dựa vào cái gì mà anh tới quyết định, anh không phải là vì dân chúng làm việc sao? Còn lấy việc công làm việc tư, như thế nào không biết xấu hổ nói những lời này?"
"Tôi là người đã đi đầu trong chuyện đi Đông Bắc học tập, toàn bộ chi phí hành trình cũng đều do tôi tự bỏ ra. Vì vậy tôi muốn mang ai đi, đó là việc của tôi, liên quan gì đến các anh chứ?" Lâm Dật nói:
"Các anh nếu như muốn đi cũng được, tự mình xuất tiền là được rồi. Tôi thật sự không hiểu, nhiều người tới công kích tôi làm lớn như vậy, đến cùng có ích lợi gì chứ?"
"Anh nói cái gì? Anh bỏ tiền ra?!"
Vu Triều Hỉ với Chu Phong đều sững sờ, bọn họ không hề nghĩ tới Lâm Dật sẽ làm ra chuyện như vậy.
Đây cũng không phải là một khoản tiền nhỏ, lẽ nào anh ta là đồ ngu sao?
Mà biểu cảm của những người kêu gào phía dưới cũng lúng túng không thôi.
Nếu như là trong huyện trả tiền, ở đây tố cáo anh ta còn có chút ý nghĩa.
Nhưng nếu là anh ta tự móc tiền túi ra, mình căn bản không xen vào chuyện của người ta được!
"Nếu không thì thế nào chứ, anh có thể đi trong huyện điều tra tài khoản, xem bí thư Vương có đưa tiền cho tôi hay không."
Vu Triều Hỉ nhìn Vương Vận Giang, nhưng vẻ mặt của ông không hề có cảm xúc gì, im lặng coi như là đang trả lời vấn đề này.
"Không thể nào, anh ở đây ít lừa phỉnh chúng tôi đi, ai sẽ ngu đến mức lấy tiền của mình làm việc công chứ!" Người cầm biểu ngữ đi đầu nói:
"Anh nếu như thật sự có tiền như vậy, còn tới chỗ này làm cái gì!"
"Nhàn rỗi không có chuyện gì, ở đây giết thời gian không được sao?"
Lâm Dật lần mò trong túi, lấy ra chìa khóa xe của mình, lắc lắc trước mặt mọi người.
"Xe này không đắt lắm, cũng chỉ hơn 1 triệu, chút tiền này tôi vẫn phải có. Cho nên, đem lời ngu ngốc của các anh vừa nói thu lại, miễn để người khác chê cười."
Xe hơn một triệu!
Lần này không chỉ có người vây xem phía dưới sửng sốt, mà ngay cả Vương Vận Giang và những người khác cũng sững sờ, không ngờ tới Lâm Dật lại lái một chiếc xe tốt như vậy.
Lâm Dật cười lắc đầu, thu hồi chìa khóa xe.
"Tôi thực sự là phục các anh, loại thủ đoạn vụng về này mà cũng có thể nghĩ ra được."
"Anh đang nói cái gì! Tôi nghe không hiểu." Vu Triều Hỉ giả vờ trấn định nói.
"Anh không biết cũng không sao, một lát nữa sẽ rõ thôi."
Lâm Dật nhìn Vương Vận Giang, "Bí thư Vương, gọi người đem những người gây chuyện này đều bắt lại đi. Tôi muốn khởi tố bọn họ đối với tôi tiến hành công kích cá nhân, đồng thời làm tổn hại danh dự của tôi, tôi cũng chuẩn bị truy cứu tới cùng."
"Việc này tôi sẽ xử lý."
Vương Vận Giang cầm điện thoại lên, sau mấy giây nói:
"Lão Mã, mang ít người lại đây, có người ở đây tới gây sự, lại đây đưa người mang đi."
"Chuyện này..."
Thấy Vương Vận Giang gọi người đến bắt mình, những người cầm biểu ngữ tới tố cáo Lâm Dật đều hoảng hồn.
"Chúng tôi cũng không phải cố ý, dựa vào cái gì bắt chúng tôi chứ!"
"Chỉ với việc các anh không có đầu óc, bị người khác lợi dụng còn không biết." Lâm Dật nói:
"Nhưng nếu như các anh ăn ngay nói thật, khai ra người đứng phía sau sai khiến, chuyện này coi như cho qua. Nếu không lúc nào có thể thả ra tôi cũng không biết." Lâm Dật nói.
Những người trong huyện sau khi bị uy hiếp như vậy, đều kinh hãi tại chỗ, chỉ vào Vu Triều Hỉ với Chu Phong nói:
"Là bọn họ kêu chúng tôi tới, cho chúng tôi mỗi người 200 tệ, chúng tôi thật sự cái gì cũng không biết."
"Anh, các anh nói bậy cái gì đấy? Chuyện này liên quan gì đến tôi chứ!"
"Chính là anh, anh cho em vợ của anh Trương Bang Dũng tới tìm chúng tôi, đừng cho là chúng tôi không biết gì!"
Vu Triều Hỉ đầu đầy mồ hôi lạnh, nói chuyện hoảng hốt.
"Đừng có mà nói nhảm, tôi chưa từng làm những việc này!"
"Vu Triều Hỉ, nhìn xem anh đã làm ra chuyện tốt gì đây!" Vương Vận Giang hừ lạnh nói.
"Bí thư Vương, anh phải tin tưởng tôi, tôi thật sự chưa từng làm chuyện như vậy!"
"Tôi không muốn nghe bất kỳ lời giải thích nào nữa, tôi sẽ đem chuyện này báo cáo lên, về phần kết quả như thế nào, cậu liền mặc cho số phận đi!"
------
Dịch: MBMH Translate