Chương 1428: Không Sợ Mãn Kinh Trước Ba Mươi Tuổi Sao?
Chương 1428: Không Sợ Mãn Kinh Trước Ba Mươi Tuổi Sao?
Lâm Dật ngồi xổm người xuống, vỗ vai Vu Triều Hỉ, ghé vào lỗ tai anh ta nhỏ giọng nói:
"Thực ra tôi đến huyện Đông Ba chỉ là vui đùa một chút, không có chủ nghĩa thực dụng như các anh nghĩ đâu, các anh không cần phải như thế này. Cần gì phải chơi loại thủ đoạn này chứ, tự mình hại chết mình rồi, tôi còn cảm thấy tiếc hộ các anh đấy."
"Anh ..."
Vu Triều Hỉ nhìn Lâm Dật khó mà tin nổi, bỗng nhiên có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đều bị mắc kẹt ở cổ họng, một câu cũng không nói được.
"Tôi cũng không ngại nói cho anh biết, đừng nói đến huyện Đông Ba nhỏ bé này, coi như là người đứng đầu Dư Hàng đến, gặp tôi cũng phải khách khí nói chuyện. Tôi sao có thể lại coi trọng huyện Đông Ba nhỏ nhoi này chứ, anh cũng quá xem thường tôi rồi." Lâm Dật cười nhìn Vu Triều Hỉ:
"Ngã một lần, về sau phải nhớ kỹ, có những người mà anh không thể trêu chọc nổi, tôi ở trong số đó đấy."
Rất nhanh, đã có người tới đưa Vu Triều Hỉ với Chu Phong mang đi, Lâm Dật và những người khác quay trở lại văn phòng.
Vương Vận Giang gọi anh vào văn phòng, lại dặn dò vài câu, sau đó lái xe đưa anh với Lý Tự Cẩm về nghỉ ngơi, xem như là cho nghỉ sớm.
"Anh Lâm, lộ trình cho ngày mai sắp xếp như thế nào?"
Sau khi tan việc Lý Tự Cẩm hỏi.
"Trước tiên ngồi xe buýt về Trung Hải, sau đó đi máy bay đến Đông Bắc." Lâm Dật nói: "Cô còn có chuyện gì khác sao?"
"Đình Đình ngày mai cũng muốn đến Trung Hải, có thể ngồi xe cùng chúng ta được không?"
"Đình Đình?" Lâm Dật dừng một chút, "Chính là cô bạn thân có tiền kia của cô à?"
"Đúng, chính là cô ấy." Lý Tự Cẩm nói:
"Hôm qua chúng tôi gọi điện thoại nói chuyện, tôi có nói với cô ấy là phải đi Đông Bắc công tác, cô ấy liền nói muốn đi cùng chúng ta, cùng nhau đi Trung Hải. Hình như là có cuộc thi phải tham gia."
"Không thành vấn đề, dù sao xe cũng có thể ngồi xuống." Lâm Dật nói:
"Nhưng tôi rất tò mò, chỉ với trình độ kia của cô ấy, có thể tham gia thi đấu gì chứ?"
"Cái này tôi cũng không có hỏi kỹ, nhưng hình như đây là trận thi đấu này rất quan trọng, bởi vì cô ấy đặc biệt rất hưng phấn."
"Tôi thì không có vấn đề gì, dù sao những việc này đều là do cô phụ trách, cụ thể hoạt động như thế nào cô cùng với cô ấy liên hệ là được rồi."
"Cảm ơn anh Lâm."
Đưa Lý Tự Cẩm về xong, Lâm Dật liền trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Anh cũng đã nói chuyện với Kỷ Khuynh Nhan chuyện ngày mai về Trung Hải, dự định hẹn gặp nhau, sau đó mới đi Đông Bắc.
Sáng sớm hôm sau, xe buýt đậu ở trước cửa tòa nhà huyện.
10h sáng, các học viên tham gia huấn luyện lục tục chạy tới, tất cả đều đúng giờ.
Lâm Dật liếc một người trên xe, người lớn tuổi nhất cũng khoảng bốn mươi tuổi, người nhỏ tuổi nhất chừng hai mươi tuổi, phù hợp với yêu cầu của anh đối với nhân viên đào tạo.
Nếu như một ít người bảy mươi tám mươi tuổi tới, việc đào tạo cũng sẽ không có kết quả gì.
Dù sao đây cũng là một khóa đào tạo nghiêm túc, cũng không đưa trứng gà, không thích hợp cho người lớn tuổi đến nghe.
"Chủ nhiệm Lâm, lần này ra ngoài anh có chắc chắn chúng tôi không cần dùng tiền không?" Một người đàn ông tóc ngắn nói.
"Tất cả mọi chi phí chúng tôi sẽ chi trả, nhưng các anh nếu như muốn đi chơi hoặc là mua quà lưu niệm, tiền này các anh tự mình giải quyết."
Đám người cười ha ha.
"Đó là đương nhiên rồi, loại tiền này làm sao có thể để cho các anh trả được, chúng tôi trong lòng đều biết."
"Vậy chúng ta là đi máy bay hay là ngồi xe lửa?"
"Đương nhiên là máy bay rồi, nếu như ngồi xe lửa đi Đông Bắc, đoán chừng phải mất một ngày một đêm, mọi người phế bỏ."
"Tôi cũng đã lớn như vậy rồi còn chưa được ngồi qua máy bay bao giờ, đợi sau khi trở về, tôi chính là người đầu tiên trong thôn được đi máy bay rồi, ha ha ..."
"Ai nói không phải đây, sau khi trở về có thể khoe khoang được rồi."
Lâm Dật cũng nở nụ cười, nói:
"Khoe khoang thì khoe, nhưng lần này cơ hội học tập hiếm có, các anh nhất định phải học tập tốt, qua đợt này rồi sẽ không còn đâu."
"Chủ nhiệm Lâm yên tâm, tôi là người đại diện cho gia đình chúng tôi, lúc sắp ra cửa, vợ của tôi cũng đã nói, nếu như học không hiểu, trở về liền đánh gãy chân của tôi, vì vậy tôi chắc chắn phải học tập chăm chỉ mới được."
"Ha ha ..."
Trên đường đi, bầu không khí trên xe đặc biệt vui vẻ.
Mọi người nói cười với nhau, rất nhanh đã làm quen được với nhau.
Thậm chí còn có người muốn giới thiệu đối tượng cho Lý Tự Cẩm, làm cho khuôn mặt cô ấy đỏ chót, như hòa vào làm một.
Lái xe khoảng một tiếng đồng hồ sau, xe đã đến Dư Hàng, Uông Đình ở địa điểm chỉ định lên xe.
Cách ăn mặc của Uông Đình vẫn là như trước đó mát mẻ và xuề xòa, cả người tản ra phong cách trung tính.
Nhìn thấy Lâm Dật, Uông Đình theo thói quen liếc một cái.
Lâm Dật: ???
Con mụ này có phải bị bệnh hay không?
"Cô cũng thiệt là, ngồi nhờ xe của anh Lâm mà còn lườm nguýt người ta như thế, như vậy là không đúng."
"Thói quen, trong lúc nhất thời vẫn chưa sửa đổi được."
Lâm Dật:...
"Đúng rồi, tôi quên hỏi cậu, cậu không phải là nói muốn đến Trung Hải tham gia thi đấu sao? Rốt cuộc là thi đấu gì vậy?"
Nghe nói như thế, Uông Đình hứng thú lên.
"Thi đấu cúp nhà Trục Phong, tôi là thành viên của đội đại diện Dư Hàng chúng ta."
"Thiệt hay giả vậy? Là loại được chiếu trên tivi phải không?"
Lý Tự Cẩm cũng có chút bất ngờ, không nghĩ tới bạn thân của mình sẽ tham gia loại cấp bậc thi đấu này.
"Gần như là vậy, nhưng chúng tôi thuộc về tính chất chơi phiếu vé, cũng không phải chuyên nghiệp, chỉ có lực ảnh hưởng nhất định với người dân."
"Vậy cũng không tệ nha, có thể tham gia thi đấu cũng đã rất lợi hại rồi."
Vương Đình cười hắc hắc, cũng có chút đắc ý, "Vừa vặn cậu tối nay không có chuyện việc gì, tôi dẫn cậu đi mở mang tầm mắt."
"Ừ."
Nói xong, Lý Tự Cẩm quay đầu lại nhìn Lâm Dật.
"Anh Lâm anh có đi cùng không?"
"Thi đấu mà cô ấy có thể tham gia thi, vừa nhìn liền biết là nhàm chán, tôi ở lại khách sạn không đi."
"Này này này, anh nói như vậy là có ý gì? Anh xem thường tôi phải hay không!" Uông Đình nói.
"Cô lái một chiếc cải trang bản bảy hệ, tôi còn chưa chạy qua nguyên bản 570, cũng đừng ở đó mà kêu gào với tôi."
"Tôi làm sao lại không chạy qua, là anh dùng âm mưu quỷ kế hãm hại tôi. Nếu không tôi đã có thể đem anh bỏ xa cả mười con phố rồi."
"A a ... Cô nói đúng."
Lâm Dật bỗng nhiên không phản bác, làm Uông Đình không biết nói cái gì cho phải, trực tiếp dập tắt lửa.
Khoảng hơn hai giờ sau, xe chạy đến Trung Hải.
Dựa theo hướng dẫn của Lâm Dật, dừng lại ở lối vào khách sạn Bán Đảo.
"Đi thôi, xuống xe."
Sau khi xuống xe, người trên xe đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ khi nhìn thấy khách sạn Bán Đảo tráng lệ.
"Anh Lâm, chúng ta hôm nay ở lại đây sao?"
"Ừm."
"Có phải là quá xa hoa rồi hay không? Tối thiểu cũng là khách sạn năm sao đấy." Lý Tự Cẩm nói.
Suy nghĩ đầu tiên của cô là tìm một quán trọ sạch sẽ một chút là được, như vậy có thể tiết kiệm được không ít tiền, không có ao ước trực tiếp được mang tới nơi này.
"Thật vất vả mới đi ra ngoài một chuyến, tôi đương nhiên phải tìm một nơi thoải mái một chút, không thể tự làm khổ mình được."
"A a, anh tốt nhất nên chú ý một chút, kinh phí của anh cũng có giới hạn. Nếu như tiêu pha vào những thứ vô dụng như này, xem anh đi Đông Bắc làm sao bây giờ."
"Cô thật đúng là bận tâm không gặp già, chuyện gì cũng quản, lẽ nào cô không sợ thời kỳ mãn kinh trước ba mươi tuổi sao?"
"Anh mới bị mãn kinh đấy!" Uông Đình nói:
"Không cần anh ở đây phách lối, để tôi chống mắt lên xem anh xài hết tiền thì phải làm sao bây giờ."
Đúng lúc này, Vương Thiên Long cùng nhân viên phục vụ trong khách sạn đi ra, đứng ở trước mặt Lâm Dật cung kính nói:
"Lâm tổng, ngài đã tới."
------
Dịch: MBMH Translate