Chương 1430: Ai Muốn Xử Lý Em Gái Của Tôi.
Chương 1430: Ai Muốn Xử Lý Em Gái Của Tôi.
"Xảy ra chuyện gì, từ từ nói."
Hai người đều có chút kinh ngạc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
"Em cùng Huyên Hách đã bị bắt, cảnh sát nói để cho bọn em gọi người trong nhà tới đây, nên em liền gọi điện thoại cho chị."
"Bị bắt ở Trung Hải à?"
"Chúng em đua xe ..." Quách Ngưng Nguyệt ngượng ngùng nói.
Lúc nghe đến là việc này, hai người đều yên tâm.
Cũng phải là việc gì lớn, không cần phải lo lắng.
"Không đề cập đến tên của anh em sao?"
Kỷ Khuynh Nhan cảm thấy với sức ảnh hưởng của Lâm Dật ở Trung Hải, chỉ cần nhắc đến tên của anh, rất nhiều vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.
"Nói rồi, nhưng người ta căn bản là không tin, còn nói là bọn em lừa người, muốn phạt nặng hơn nữa." Quách Ngưng Nguyệt nói:
"Chị mau đến đây đi, nhưng việc này ngàn vạn lần không thể nói với anh em được. Nếu mà anh ấy biết được chắc chắn sẽ mắng chết em."
"Muộn rồi, anh em đang ở cạnh chị, anh ấy biết hết rồi."
"Ách ..."
"Trước tiên em đừng lo đến chuyện này, bây giờ các em đang ở đâu, bọn chị tới."
"Em đang ở đội cảnh sát giao thông Tây Hà."
"Các em không cần lo lắng, hai người bọn chị hiện tại liền đi qua." Kỷ Khuynh Nhan dặn dò:
"Hai người các em tốt nhất phối hợp với người ta, đừng có mà già mồm. Nếu có vấn đề gì thì đợi chị với anh em đến giúp các em giải quyết."
"Biết rồi chị dâu."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan cúp điện thoại, vội vã từ trên chân Lâm Dật đi xuống, cầm theo túi của mình, thúc giục:
"Anh nhanh lên."
"Hai người kia cũng thiệt là, ban ngày đua xe làm gì chứ? Hơn nữa còn chạy đi đua xe ở Trung Hải." Lâm Dật nói.
"Mấy ngày trước Ngưng Nguyệt có gọi điện thoại cho em, nói muốn mua chút đồ dùng kết hôn, muốn em đi cùng với em ấy, em không nghĩ tới hôm nay em ấy đến." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Còn có, em cho anh biết Ngưng Nguyệt cũng sắp kết hôn rồi, bây giờ là đại cô nương. Hơn nữa bạn trai của con bé cũng có ở bên cạnh, anh là anh cả của em ấy không phải cái gì cũng nói được, hiểu chưa."
"Biết rồi biết rồi."
"Đi mau."
Dưới sự thúc giục của Kỷ Khuynh Nhan, hai người ba chân bốn cẳng đến bãi đậu xe ở dưới tầng hầm, lấy xe Maserati của lái chạy về hướng đội cảnh sát giao thông Tây Hà.
Bên trong đội cảnh sát giao thông Tây Hà, Quách Ngưng Nguyệt cùng với bạn trai của cô Khúc Huyên Hách bị còng ngồi ở một bên.
Nhưng ở bên cạnh ghế dài, còn có hai người đang ngồi cũng trạc tuổi với họ.
"Rõ ràng hai người bọn họ cũng đua xe, dựa vào cái gì chỉ tra khảo chúng ta!" Quách Ngưng Nguyệt không phục nói.
Bởi vì sự có mặt của Lâm Dật, cô càng tự tin hơn, không có chút nào sợ hãi.
"Bọn họ không phải là đua xe, chỉ là chạy vượt quá tốc độ mà thôi. Hơn nữa xe của các cô thuộc về loại xe đã được độ lại không có trong hồ sơ, đương nhiên phải tra khảo các cô rồi." Nam cảnh sát giao thông liếc mắt nhìn Quách Ngưng Nguyệt.
"Còn có, tôi nói cho cô biết, đây là Trung Hải, cô tốt nhất là nên thành thật một chút, đừng ở chỗ này diệu võ dương oai, chỗ này không phải nhà của cô!"
"Anh đừng có mà quá đáng!"
"Người nên nói lời này hẳn là tôi mới phải." Cảnh sát giao thông nói:
"Các cô nếu như còn kêu la ầm ĩ như vậy nữa, tôi liền đem các cô nhốt lại!"
Nhìn thấy cảnh sát giao thông muốn di chuyển, Quách Ngưng Nguyệt không dám lên tiếng.
Ở lại chỗ này cũng tốt, dù sao còn hơn là bị nhốt vào nhà lao.
"Ngoan ngoãn nghe lời chẳng phải xong rồi sao, cần gì tự mình chuốc lấy cực khổ chứ."
Người nói chuyện, là người ngồi ở trên ghế dài có mái tóc nhuộm màu vàng.
Tên của anh ta là Trương Lập Quần, người còn lại là bạn của anh ta tên là Mã Hướng Đông.
Bọn họ đều là người Quảng Châu, trong nhà cũng rất có tiền, nhưng là chỉ là hạng nhà giàu nhỏ, người vừa mới vượt qua 100 triệu.
Với một doanh nhân lớn như Lâm Dật, đẳng cấp vẫn còn kém mười vạn tám ngàn dặm.
Quách Ngưng Nguyệt với Khúc Huyên Hách đến Trung Hải, một mặt là chuẩn bị đồ dùng để kết hôn. Mặc dù ở Quảng Châu cũng có thể mua bất cứ đồ gì cũng được, nhưng dù sao cũng là không tốt bằng ở Trung Hải. Hơn nữa Kỷ Khuynh Nhan cũng ở nơi này, có thể giúp đỡ tư vấn một chút, cho nên mới tới đây.
Nhưng ngoại trừ những việc này, Khúc Huyên Hách cũng là người yêu thích tân trang xe, cho nên lần này tới đây, cũng là vì tham gia đêm giải đua xe lớn Trục Phong sẽ được tổ chức vào tối nay.
Ở trong phạm vi cải trang xe ở Quảng Châu, Khúc Huyên Hách cùng với đám người Trương Lập Quần vẫn luôn không hợp nhau, liền đánh cược xem ai chạy đến Trung Hải trước, không ngờ mới vừa vào tới Trung Hải, đã bị cảnh sát giao thông bắt được.
Nhưng Trương gia không chỉ tạo được thành tựu ở Quảng Châu, mà còn có quan hệ giao thiệp mạnh mẽ ở Trung Hải.
Chú cả của anh ta kinh doanh xuất nhập khẩu ở Trung Hải, có giá trị tài sản ròng vượt qua 1 tỷ, bản thân ông ta còn có các mối quan hệ giao thiệp rộng.
Đó là lý do tại sao anh ta được ưu đãi như vậy.
"Các anh cũng đừng có mà đắc ý sớm, chờ anh của tôi đến rồi, cũng có thể đem chúng tôi thả ra ngoài!"
"Chậc chậc chậc, nếu như anh của cô thật sự có năng lực lớn như vậy sẽ để cho các cô bị khóa ở chỗ này sao? Đừng có mà nói đùa." Trương Lập Quần nói.
"Hừ, không tin thì thôi!"
"Vậy thì cứ chờ mà xem, ha ha ..." Trương Lập Quần phách lối nói:
"Nhưng tốc độ của các cô có thể nhanh lên một chút không, giải đấu tám giờ tối đã bắt đầu rồi, không thể bỏ lỡ được nha."
Két kẹt ——
Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi với một người đàn ông trung niên từ bên ngoài đi vào.
Người đàn ông trẻ tuổi tên là Trương Lập Hằng, là con trai nhà chú cả của Trương Lập Quần, cũng là đại ca của anh.
Một người khác là đại đội trưởng đội Tây Hà, Đổng Kiến Hoa.
"Đại ca, các anh đã tới rồi."
"Đừng có gấp, lát nữa là có thể rời đi."
Trả lời một câu, Trương Lập Hằng quay đầu, nhìn Đổng Kiến Hoa nói:
"Chú Đổng, mọi chuyện đã bày ở trước mắt, em trai của cháu chỉ là lái xe có chút nhanh, chú có thể thuận tiện thả nó ra được không? Việc này coi như không có gì."
Đổng Kiến Hoa nhìn hai người cấp dưới của mình, "Tình huống ở hiện trường như thế nào, các cậu đều thấy được chứ."
"Tất cả đều được ghi lại rồi, chỉ là chạy quá tốc độ một chút."
"Vậy thì giải quyết việc chung, 200 tệ, trừ ba điểm."
"Cảm ơn chú Đổng." Trương Lập Hằng khách khí nói.
200 tệ cộng thêm ba điểm trừng phạt, đối với đám công tử nhà giàu bọn họ mà nói, hoàn toàn không là gì cả, chỉ giống như là mưa bụi thôi. Cũng giống như có phạt hay không thì cũng như nhau.
Trương Lập Quần hai người đứng lên, cười hì hì nói:
"Chú Đổng, hai người kia không chỉ đua xe, hơn nữa còn cải trang trái phép, tốc độ phải nói là rất nhanh. Quả thực là không coi pháp luật ra gì, coi thường tính mạng của người dân. Bọn họ phải bị nghiêm túc xử lý, không thể dung thứ được."
"Trương Lập Quần, anh đừng có quá đáng!" Khúc Huyên Hách nói!
"Tôi có quá đáng sao? Các anh phạm lỗi, chẳng lẽ còn không để cho người ta nói là sao? Cũng thật là hống hách rồi."
"Anh!"
"Cãi nhau cái gì thế, chỗ này cũng không phải là nơi để cho các anh cãi nhau!"
Đổng Kiến Hoa hừ lạnh nói, Khúc Huyên Hách với Quách Ngưng Nguyệt đều bị dọa sợ không dám nói thêm nữa.
"Tình huống của hai người bọn họ cũng đều được ghi lại rồi chứ." Đổng Kiến Hoa hỏi.
"Quả thật có hiềm nghi là đi đua xe, xe cũng được sửa đổi đến khu thành phố Trung Hải, tốc độ lái thực sự là 90 bước, ảnh hưởng rất xấu!"
"Vậy thì nghiêm túc xử lý, đều lúc này mà còn bao biện, phải để cho bọn họ ghi nhớ kỹ, biết mức độ nghiêm trọng của sự việc này!"
"Biết rồi đổng đội!"
Đúng lúc này, một giọng nói lãnh đạm từ ngoài cửa truyền tới.
"Để tôi xem thử, là ai muốn nghiêm túc xử lý em gái của tôi!"
------
Dịch: MBMH Translate