Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1439 - Chương 1437: Có Tiền Mà Không Biết Tiêu.

Chương 1437: Có Tiền Mà Không Biết Tiêu.
Chương 1437: Có Tiền Mà Không Biết Tiêu.
Chương 1437: Có Tiền Mà Không Biết Tiêu.




Chơi tại bãi đỗ xe một hồi, bọn người Lâm Dật về đến nhà.

Vốn dĩ Kỷ Khuynh Nhan muốn giáo huấn Lâm Dật một trận, tránh việc anh lại đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng bởi vì Quách Ngưng Nguyệt và Khúc Huyên Hách buổi tối có đến nhà chơi.

Nên tạm thời đành bỏ qua cho anh.

Nhìn thấy khung cảnh bên trong biệt thự số 1, Quách Ngưng Nguyệt sợ hãi than một hồi lâu.

Nơi này hào hoa hơn nhiều so với trong tưởng tượng của mình, anh mình thật đúng là biết hưởng thụ.

“Anh không phải nói muốn đi Đông Bắc sao, định lúc nào thì xuất phát?” Trong phòng, Kỷ Khuynh Nhan hỏi.

“Ngày mai đi, mọi người đều đã đến đông đủ, cũng không thể để cho người ta chờ anh được.”

Kỷ Khuynh Nhan bĩu môi, “Lần này đi bao lâu?”

Lâm Dật ngừng một lúc, “Chuyện này khó mà nói, nửa tháng sau hẳn là có thể quay về rồi.”

“Nửa tháng vẫn còn được.” Kỷ Khuynh Nhan nói:

“Ngưng Nguyệt sắp kết hôn, người làm anh như anh dù sao cũng phải chuẩn bị chút của hồi môn đúng không.”

“Em nói xem nên cho gì mới tốt?”

“Bạn trai của em ấy tương lai sẽ tiếp nhận chuyện làm ăn trong nhà, đoán chừng sẽ ở lại Quảng Châu để phát triển, cho nên đưa một căn biệt thự đi, lại chọn thêm chiếc xe, cho chút tiền. Thứ mà chúng ta có thể cho cũng chỉ có thế.”

“Em hiểu mấy chuyện này nhiều hơn anh, cứ làm theo lời em nói đi.”

“Anh cứ an tâm bận công việc của anh đi, em sẽ giúp anh quan tâm những chuyện này.”

“Biểu hiện không tệ, đến, hôn một cái.”

“Đi sang một bên.”

Kỷ Khuynh Nhan đẩy mặt Lâm Dật ra, “Em còn chưa tính sổ chuyện ăn cơm ban ngày với anh đây.”

“Ngạch... Mấy cô gái kia không có quan hệ gì với anh cả, đều là tên háo sắc Tần Hán kia tìm đến.” Lâm Dật nói:

“Hơn nữa em nhìn lại những người phụ nữ kia xem, không ai có thể so sánh được với em cả. Anh làm sao có thể bỏ dưa hấu lấy hạt vừng được.”

“Coi như anh còn biết nói chuyện.”

Kỷ Khuynh Nhan kéo chăn mền qua chuẩn bị ngủ, “Nhanh ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa.”

“Ngày mai cũng không phải đi dạo phố, dậy sớm như thế làm gì.”

“Nấu cơm nha.” Kỷ Khuynh Nhan nói với vẻ đương nhiên:

“Hai chúng ta thì có thể ăn tùy tiện một chút, nhưng khách tới nhà cũng phải nghiêm túc một chút.”

“Em có ngốc không vậy, nấu cơm cho anh còn chưa tính, cũng không thể ai đến nhà cũng làm cơm cho họ được, ra ngoài ăn không phải là tốt hơn sao.”

“Anh có phải là sợ em quá mệt mỏi không.” Kỷ Khuynh Nhan cười híp mắt, nói.

“Đương nhiên, em không có nghĩa vụ nấu cơm cho người khác.”

“Hắc hắc, moa...”

...

Sáng sớm hôm sau, bốn người tìm đến một cửa hàng để ăn sáng.

“Buổi chiều anh có việc, không đi cùng mấy người được, có việc gì thì nói với chị dâu của em là được.”

“Đi đi, đi đi, dù sao tiền đều ở chỗ chị dâu, em cũng không cần anh.”

Lâm Dật:…

Không chỉ bị người tiêu tiền, còn bị người ta ghét bỏ, thời đại này, làm anh đúng là rất khó.

Sau khi ăn xong, bốn người mỗi người đi một ngả, Lâm Dật gọi điện thoại cho Lý Tự Cẩm, biết được cô đã xuất phát đi mua đồ cho con trai của Lý Khánh Khải - Lý Ninh Thụy.

Lâm Dật không có việc gì làm, lái xe đến chỗ Lương Nhược Hư.

“Em biết anh sẽ đến đây mà.”

Lương Nhược Hư vừa đi làm, nhìn thấy Lâm Dật đang ngồi tại trên ghế làm việc của mình, cũng không kinh ngạc chút nào.

“Hả? Sao em lại biết?”

“Trong sân có một chiếc Rolls-Royce, ngoại trừ anh ra có dám đem xe tốt như vậy đậu ở trong sân của chúng em.” Lương Nhược Hư nói:

“Đã nói với anh rồi, tới tìm em thì đừng lái xe tốt như vậy xe, nói mãi mà vẫn không nghe.”

“Anh muốn ra ngoài làm việc, vừa lúc tiện đường đến chỗ em đi loanh quanh một chút.”

“Đến chỗ em đi loanh quanh?” Lương Nhược Hư nhìn Lâm Dật:

“Tại sao em cảm thấy anh như đến để kiểm tra vậy.”

“Từ một loại ý nghĩa nào đó thì em có thể hiểu như vậy.”

“Anh không cần phải đến đây để điều tra gì cả.” Lương Nhược Hư nói:

“Em làm việc tại Trung Hải, trong bóng tối luôn có vô số ánh mắt đang nhìn em chằm chằm. Chỉ cần có một chút gió thổi cỏ lay, thì đều bị người khác đưa ra ngoài ánh sáng. Cho nên chút tinh lực này của anh vẫn nên đặt trên người những người phụ nữ khác đi, em đã có người thay anh nhìn chằm chằm.”

“Được thôi, em nói như vậy thì anh đã hiểu.”

“Anh thì sao? Đang tốt đẹp sao lại chạy tới đây, có phải là gặp phải chuyện phiền toái rồi hay không?”

“Trước đó không phải có nói với em rằng anh muốn đến Đông Bắc học tập sao, buổi chiều sẽ xuất phát, hiện tại không có việc gì nên ghé thăm em một chút.”

“Đây là nhàn rỗi không có việc làm nên mới đến chỗ em giết thời gian đúng không.”

“Em nên biết thỏa mãn đi, người khác còn không có cơ hội như vậy đâu.”

“Vậy em phải cảm ơn anh rồi, Lâm tổng?”

“Cảm tạ ở trong lòng là được rồi, nói trước mặt như vậy có chút tầm thường.”

“Anh đúng là một con khỉ linh hoạt, cho anh cây gậy thôi mà cũng có thể trèo lên được.”

Lương Nhược Hư kéo một cái ghế qua, ngồi tại bàn làm việc bên cạnh.

“Em đã liên hệ với người của viện nghiên cứu nông nghiệp Băng Thành, anh có yêu cầu gì cứ việc nói là được, bọn họ sẽ phối hợp với anh, nhưng Trần viện trưởng đã ra khỏi nhà, đoán chừng đến ngày mai anh mới có thể gặp được.”

“Lương bí thư lợi hại, Lương bí thư uy vũ.”

“Thôi đi, nói nhiều cũng vô dụng, nếu như có chút thời gian làm chút chuyện chính đi.”

Chuyện chính mà Lương Nhược Hư nói tới, hai người đều hiểu rõ trong lòng, nhưng người nào cũng không vạch trần.

Reng reng reng _ _

Hơn 10:00 sáng, điện thoại của Lâm Dật vang lên, là Lý Tự Cẩm gọi tới.

“Anh Lâm, đã mua xong đồ, chúng ta lúc nào thì đi đây?”

“Cô hiện tại đang ở đâu? Tôi sẽ đi qua tìm cô.”

“Cổng A của quảng trường Vạn Đạt.”

“Ở đó chờ tôi, lập tức tới ngay.”

“Muốn đi rồi sao.” Thấy Lâm Dật cúp điện thoại, Lương Nhược Hư đứng dậy hỏi.

“Ừm, đi ngay bây giờ.” Lâm Dật nói:

“Chờ lúc anh quay về sẽ đến sủng hạnh em.”

“Mau mau cút, đừng đến làm phiền em.”

Lâm Dật vươn tay, một kéo vòng eo tinh tế của Lương Nhược Hư lại, sau đó mạnh mẽ hôn lên.

Vừa mới bắt đầu Lương Nhược Hư còn có chút giãy dụa, nhưng lúc phát hiện không thể tránh thoát khỏi thì thân thể liền bắt đầu thuận theo.

Nửa phút đồng hồ sau, Lương Nhược Hư đẩy Lâm Dật ra, sắc mặt ửng hồng.

“Được rồi, đây là văn phòng, đừng càn quấy.”

Lâm Dật cười hắc hắc, “Vậy thì chờ anh trở lại.”

“Mau mau cút.”

Lương Nhược Hư đẩy Lâm Dật ra khỏi văn phòng, sau đó đóng cửa lại, đưa tay đỡ ngực, bình phục một hồi lâu mới có thể trấn an nội tâm khô nóng xuống.

Làm chuyện này trong văn phòng đúng là có loại cảm giác kích thích khó hiểu a!

Sau khi rời khỏi đại viện, Lâm Dật lái xe đến quảng trường Vạn Đạt, nhìn thấy Lý Tự Cẩm đã mua mười mấy cái túi to nhỏ khác nhau, mà tất cả đều là hàng hiệu.

“Thật sự là quá khó mà, anh Lâm, anh đưa cho tôi nhiều tiền như vậy, tôi mới chỉ tiêu hết hơn 60 ngàn.” Lý Tự Cẩm nói:

“Nếu không phải Uông Đình nghĩ kế cho tôi qua mua điện thoại thì ngay cả hơn 60 ngàn này tôi sẽ cũng không biết nên tiêu như thế nào đây.”

Lâm Dật cười cười, xem ra chính là một cô gái, trả thù lao cũng không biết xài như thế nào.

“Không xài hết thì thôi, mang tâm ý đến là được, không cần thiết phải chấp nhất là tiêu bao nhiêu tiền.”

Lâm Dật mang theo đồ, bỏ lên trên xe của mình.

Nhìn thấy chiếc Rolls-Royce uy vũ bá khí, Lý Tự Cẩm vô cùng khẩn trương.

Đây là lần đầu cô ngồi xe tốt như vậy, nếu như mà đụng hỏng cái gì đó thì có phá nhà phá cửa cũng đền không nổi.

“Cô gọi điện thoại con trai anh Lý, nói với cậu ấy rằng 30 phút sau chờ chúng ta ở cửa trường học.”

“Đã biết, anh Lâm.”

...

Cửa đại học Công trình Trung Hải có một đôi nam nữ trẻ tuổi đang đứng nhìn người tới người lui.

“Rốt cuộc là có thể tới hay không a, lát nữa tôi còn có việc đây.” Cô gái phàn nàn.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment