Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1438 - Chương 1436: Người Hai Mặt.

Chương 1436: Người Hai Mặt.
Chương 1436: Người Hai Mặt.
Chương 1436: Người Hai Mặt.




“Tần Hán, anh có ý gì! Muốn đánh nhau có phải không!”

Tất cả người của đội xe NCF đều xông tới, cả đám trợn mắt nhìn, bày ra tư thế một lời không hợp thì sẽ động thủ.

“Ô ô u, anh cho rằng nhiều người thì tôi sẽ sợ anh sao?”

Tần Hán lui về sau một bước, “Lão Lâm, đến lúc cho anh biểu hiện rồi.”

Lâm Dật:???

Con mẹ nó anh giả trang xong, để cho tôi tới thu thập cục diện rối rắm này sao?

“Lâm thiếu, anh là lão đại của tứ thiếu Trung Hải. Tôi cảm thấy anh hẳn là một người hiểu chuyện, đều là người trong hội này, không cần thiết phải làm cứng chuyện này như vậy đi.”

“Tôi cũng là người làm ăn, đương nhiên là hiểu đạo lý này.”

Lâm Dật nói xong, ánh mắt đảo qua từng người trong đám của Ngô Khải Minh.

“Nhưng mấy người các người còn chưa tới cấp bậc có thể hợp tác với chúng tôi. Tôi cũng không cần thiết phải quan tâm quá nhiều, cho nên thì có chơi có chịu, ngoan ngoãn đốt xe đi. Nếu không thì cho dù chúng tôi không động thủ, cũng còn có nhiều người xem như vậy, các người cũng không nhất định có thể đi ra ngoài.”

“Anh!”

“Anh Minh!”

Ngay tại lúc Ngô Khải Minh muốn nổi giận, đồng bạn của anh ta đi tới, tiến lên giữ anh ta lại.

“Nơi này là Trung Hải, không phải địa bàn của chúng ta, xảy ra xung đột với bọn họ ở đây chính là bất lợi đối với chúng ta.” Đồng bạn của Ngô Khải Minh nói:

“Vẫn nên gọi điện thoại cho chị Băng đi, lấy sức ảnh hưởng của Tiếu gia tại Dư Hàng, thậm chí là Trung Quốc, thì chỉ cần nói một tiếng chắc chắn sẽ được.”

Ánh mắt của Ngô Khải Minh di chuyển lòng vòng, “Được, tôi đã biết.”

Không có để ý đến những người khác, Ngô Khải Minh lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho Tiếu Băng.

“Chị Băng, em xảy ra chút chuyện bên Trung Hải, có thể giúp em giải quyết một chút hay không.”

“Cậu không phải là đi tham gia đua xe sao? Có thể xảy ra chuyện gì?”

“Không cẩn thận trận đấu thua, bọn họ không cho đi, còn muốn đốt xe của chúng tôi.”

“Đám người Trung Hải này đúng là có chút quá đáng.” Tiếu Băng hỏi:

“Cậu chờ một vài phút, tôi gọi điện thoại, giúp cậu bình ổn lại chuyện này.”

“Cám ơn, chị Băng.”

Nói chuyện điện thoại xong, Ngô Khải Minh đốt điếu thuốc, nhìn đám người Tần Hán rồi nói:

“Đừng có gấp, đợi lát nữa sẽ có người tới xử lý chuyện này.”

“Tôi thực sự rất tò mò, tại Trung Hải rốt cuộc có người nào dám xen vào chuyện của chúng tôi.”

Lương Kim Minh và Cao Tông Nguyên đứng ở bên cạnh, cười cười, không nói chuyện.

Lấy sức ảnh hưởng của ba người còn chưa tới mức một tay che trời tại Trung Hải, nhưng anh Lâm thì lại khác.

Lấy năng lực lật tay thành mây, trở tay thành mưa kia, đừng nói tại Trung Hải, cho dù tại toàn bộ Trung Quốc, đều không cần cho bất kỳ người nào mặt mũi.

Uông Đình đứng ở sau lưng Ngô Khải Minh, cô lôi kéo tay áo Lý Mặc.

“Mọi chuyện là thế nào vậy? Anh Minh đang gọi điện thoại cho ai vậy?”

“Tiếu gia Tiếu Băng, cô hẳn là phải nghe qua tên của người này rồi đúng không?”

“Chính là Tiếu gia lấy được hạng mục đường sắt cao tốc Trung Hải đúng không”

“Đúng đúng đúng, chính là bọn họ.” Lý Mặc nói:

“Lúc trước Ngụy gia là đại gia tộc đứng đầu Dư Hàng, nhưng nghe nói đắc tội một đại nhân vật, không chỉ có bị thu thập, hơn nữa dự án đường sắt cao tốc Trung Hải cũng bị đem cho Tiếu gia. Từ đó Tiếu gia vượt lên Ngụy gia, trở thành đại gia tộc đứng đầu Dư Hàng chúng ta.”

“Thế mà còn có việc này? Vậy đại nhân vật kia cũng quá lợi hại rồi?”

“Chỉ cần tùy tiện đã có thể ấn Ngụy xuống, thủ đoạn đương nhiên không cần nhiều lời. Tôi đoán chừng chị Băng hẳn là gọi điện thoại cho người đàn ông kia, nếu không thật sự không có cách nào xử lý nổi tứ thiếu Trung Hải.”

Uông Đình yên tâm bĩu môi, thật đúng là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên (người giỏi nhưng còn người khác giỏi hơn).

Dạng người Lâm Dật như đã đạt đến đỉnh Kim Tự Tháp, không nghĩ tới trong bóng tối còn có người có thủ đoạn mạnh hơn anh ta, thật sự là không tầm thường.

Ong ong ong _ _

Điện thoại Lâm Dật vang lên, là Tiếu Băng gọi Wechat video tới.

Lâm Dật nhịn không được cười lên, đã đoán được chị Băng trong miệng Ngô Khải Minh là ai.

Ngoại trừ Tiếu Băng ra thì không có khả năng là người nào khác.

“Anh Lâm, anh đang ở chỗ nào vậy? Có chút việc muốn tìm anh giúp đỡ.”

Nghe thấy tiếng nói chuyện trong video, bọn người Ngô Khải Minh đều sững sờ, bởi vì bọn họ vô cùng quen thuộc đối với giọng nói này.

Là giọng của chị Băng!

“Cô có phải là muốn nói giúp cho một người tên là Ngô Khải Minh đúng không?”

Trong video, Tiếu Băng cảm thấy rất ngạc nhiên.

“Làm sao anh biết?”

“Tôi đang ở trường đua xe, đã giao hẹn với bọn họ là người thua đốt xe, nhưng anh ta lại không muốn thực hiện lời hứa. Cô nói xem chuyện này là do tôi sao?”

Người chung quanh đều ngây ngẩn cả người.

Ai cũng không nghĩ tới, Ngô Khải Minh gọi điện thoại tìm người giúp đỡ, sau cùng vậy mà lại cầu đến trên đầu đối phương.

Lâm Dật đem màn hình điện thoại di động nhắm ngay vào Ngô Khải Minh.

“Anh hẳn là gọi điện thoại cho Tiếu Băng đúng không? Vừa lúc chúng tôi cũng có quen biết, cho nên không cần phiền phức như vậy, hai người nói chuyện đi.”

“Phốc _”

Tần Hán nhịn không được bèn cười ra tiếng, khiến cho mấy người khác cũng cười vang.

Con hàng Ngô Khải Minh đúng là thú vị, tự tin nói rằng muốn tìm người giải quyết việc này, sau cùng người mình tới lại đi cầu xin lão Lâm.

Không có chuyện nào có thể thú vị hơn chuyện này.

Uông Đình đứng ở phía cũng là sửng sốt rất lâu.

Tiểu đại tiểu thư danh tiếng lẫy lừng tại Dư Hàng, thế mà gọi Lâm Dật là anh Lâm, hơn nữa xảy ra chuyện còn muốn tìm anh ta giúp đỡ?

Sức ảnh hưởng của tên này tại Trung Hải thậm chí là Trung Quốc rốt cuộc là lớn bao nhiêu đây?

“Ngô Khải Minh, tôi không biết quy tắc cụ thể của các người là cái gì, nhưng nếu như đã giao hẹn người thua đốt xe, vậy thì nhanh làm việc theo quy tắc đi, đừng làm mất mặt người Dư Hàng.”

“Chị Băng, tôi...”

“Được rồi, đừng nhiều lời nữa.” Tiếu Băng nói:

“May mà tôi không ở hiện trường, nếu không nhất định sẽ đánh cậu, còn không biết xấu hổ mà gọi điện thoại cho tôi, mặt mũi của tôi đều đã bị cậu vứt sạch!”

“Đã biết, chị Băng.”

Lâm Dật thu hồi điện thoại di động, cười nhìn về phía Ngô Khải Minh.

“Tới đi, anh còn muốn gọi điện thoại cho ai nữa, cứ tiếp tục!”

Người chung quanh đều cố nén ý cười, chế giễu Ngô Khải Minh không biết tự lượng sức mình.

“Cứ đợi đấy!”

Ngô Khải Minh hừ lạnh một tiếng rồi mang người rời đi!

Lâm Dật lớn tiếng nói, “Tới tới tới, lửa trại đêm nay sắp bắt đầu!”

Xe của đội xe NCF đều bị đẩy đến cùng một chỗ, bị Lương Kim Minh dùng một mồi lửa châm lớn.

Nhưng trước lúc đó, xe của Uông Đình bị Lâm Dật lấy ra.

Cho dù nói thế nào thì cũng có quen biết nhau, đốt xe thì có chút quá mức.

Lửa lớn cháy hừng hực, phối hợp với âm nhạc 857, trường đua xe quốc tế Trung Hải lại lâm vào đêm cuồng hoan không ngủ.

Ngay cả Kỷ Khuynh Nhan đều bị cảm nhiễm, cảm thấy có chút thú vị.

Nhân lúc nhàn rỗi, Lâm Dật tìm được Lý Tự Cẩm.

“Anh Lâm, anh thật sự là quá lợi hại, kỹ thuật lái xe thế mà lại tốt như vậy.”

“Cũng tạm được thôi.” Lâm Dật cười ha hả, nói:

“Tôi chuyển cho cô 100 ngàn tệ, sáng mai cô đi mua cho mấy đứa trẻ nhà anh Lý ít đồ, sau đó tặng cùng với những bộ quần áo mặc theo mùa kia luôn.”

“A? 100 ngàn sao?”

“Cũng không phải là nhiều, đổi cho con anh ấy cái điện thoại, mua cái máy tính, lại mua chút đồ dùng sinh hoạt, trong đại học đều sẽ cần dùng đến. Anh Lý bình thường đối với chúng ta không tệ, đừng quá keo kiệt.”

“Biết, ngày mai tôi sẽ đi ngay.”

Lâm Dật gật gật đầu, quay người rời đi.

Uông Đình nhìn bóng lưng của anh, nói:

“Tên này đúng thật là kỳ quái, lúc đối mặt với anh Minh thì hung hăng càn quấy, lúc đối đãi với lãnh đạo đơn vị thì lại rất khách khí. Quá kỳ quái, anh ta có phải là bị tâm thần phân liệt rồi hay không.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment