Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1442 - Chương 1440: Fan Não Tàn.

Chương 1440: Fan Não Tàn.
Chương 1440: Fan Não Tàn.
Chương 1440: Fan Não Tàn.




Lý Ninh Thụy ngượng ngùng cười rộ lên.

“Vậy đành làm phiền anh Lâm và chị Lý vậy.”

“Việc nhỏ, mang đồ lên xe đi, anh đưa cậu vào.”

Rất nhanh, ba người đặt đồ lại trên xe, Lý Ninh Thụy ngồi ở hàng sau, chuẩn bị quay trở về trường học.

“Ninh Thụy, vừa rồi em thật sự chỉ là đùa với anh thôi, chính là vì để khảo nghiệm anh một chút. Em thật sự không muốn chia tay với anh, anh không thể như vậy được.”

Trương Na Na đứng bên cửa xe la lên, nhưng Lý Ninh Thụy lại không có chút hành động nào.

Khóe miệng Lâm Dật lộ ra ý cười.

Không nói về tri thức chuyên nghiệp, nhưng ít nhất vẫn phải có chút tố chất bên trong.

Tương lai đến tập đoàn Lăng Vân, cố gắng một chút, hẳn là còn có thể có phát triển được.

Sau đó, Lâm Dật đưa Lý Ninh Thụy đến trường học, gác cổng lúc này ngăn xe lại.

Lâm Dật đưa giấy chứng minh thân phận của mình ra, gác cổng đầu tiên là ngơ ngác một chút, sau đó chào theo nghi thức quân đội, không thể nghi ngờ là người đã xuất ngũ, cho nên Lâm Dật cũng đáp lễ lại.

Sau khi Lâm Dật giúp đỡ đưa đồ đến ký túc xá, Lý Ninh Thụy mua cho hai người hai lon coca.

Chuyện nhân tình thế thái, mưa dầm thấm đất nên cũng hiểu một chút.

Sau khi xử lý xong, Lâm Dật và Lý Tự Cẩm lái xe về tới khách sạn, chuẩn bị mang theo người huyện Đông Tam tới sân bay.

Reng reng reng _ _

Khi lái xe đi ra ngoài không bao xa, điện thoại của Lâm Dật vang lên, là Lý Khánh Khải gọi tới.

“Tiểu tử cậu đang làm gì thế, sao lại mua nhiều đồ như vậy, cậu có phải đang muốn tôi tức chết hay không.”

“Cũng không có bao nhiêu tiền, anh cũng đừng kiêng kỵ nhiều như vậy.” Lâm Dật cười ha hả, nói:

“Tốt xấu gì anh cũng là cấp trên, dù sao cũng phải cho tôi cơ hội nịnh bợ lãnh đạo chứ.”

“Cậu có thể đưa đồ giúp tôi, tôi đã rất thỏa mãn rồi, không có nghĩ rằng cậu còn đưa nhiều như thế.”

“Không phải nói rồi sao, không đáng bao nhiêu tiền cả, anh cũng đừng tính toán nhiều làm gì.” Lâm Dật nói:

“Tôi đang còn có việc, không nói chuyện với anh nữa, cúp máy đây.”

Đối với chuyện này, Lâm Dật cũng không nhiều lời với Lý Khánh Khải, liền cúp điện thoại.

“Anh Lâm, nếu như anh Lý biết anh chính là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân, liệu có bị giật mình hay không?”

Bởi vì chuyện tối ngày hôm qua, nên Lý Tự Cẩm đã hoàn hoàn hiểu rõ về thân phận của Lâm Dật.

Đến mức sau nửa đêm mới ngủ được.

“Đoán chừng sẽ vậy.” Lâm Dật cười ha hả:

“Nhưng việc này không nên nói với anh ấy, công tác xóa đói giảm nghèo ở huyện Đông Tam không bao lâu nữa sẽ kết thúc. Chẳng bao lâu nữa tôi cũng sẽ rời đi, không cần thiết phải nói nhiều như vậy.”

Vừa nhắc tới chuyện rời khỏi huyện Đông Tam, Lý Tự Cẩm còn có chút thương cảm, không biết nên nói tiếp thế nào.

“Chờ sau khi tôi đi rồi, cô cũng cố gắng một chút, tôi sẽ giúp cô nói một chút, muốn đến Dư Hàng là chuyện không thành vấn đề.”

“Nhưng tôi đến huyện Đông Tam công tác chính là muốn giúp quê hương thoát khỏi nghèo khó, cũng không muốn đến những nơi khác.” Lý Tự Cẩm cố chấp nói.

“Nhưng cô phải hiểu rằng, chúng ta đều là một cái đinh của thời đại, ý chí cá nhân quá nhỏ bé thì sẽ như một giọt nước tan vào biển lớn, sẽ không nhìn thấy chút dấu vết nào.” Lâm Dật nói:

“Nếu như tôi không phải là chủ tịch tập đoàn Lăng Vân, nếu như không có các tài nguyên khác, chỉ dựa vào cố gắng của hai chúng ta thì cả đời này đều rất khó có khả năng giúp Đông Tam huyện thoát khỏi cảnh nghèo khó.”

Lý Tự Cẩm gật gật đầu không nói chuyện, cô hiểu rõ ý của Lâm Dật.

“Làm đến chức vị càng cao, tài nguyên nắm giữ cũng càng nhiều, khi đó chuyện mà mình muốn làm cũng sẽ càng nhiều hơn. Đây mới thực sự là phương pháp để có thể tạo phúc cho bách tính một phương.”

“Đã biết, anh Lâm.” Lý Tự Cẩm nói: “Suy nghĩ của tôi quả thật có chút nhỏ.”

“Từ từ rồi sẽ đến, đường tương lai còn dài mà.”

“Ừm.”

Lâm Dật đạp chân ga, không bao lâu đã đến khách sạn Bán Đảo.

Người chuẩn bị đi tham gia huấn luyện cũng đều đã chuẩn bị xong, trước sau không đến nửa giờ đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chuẩn bị xuất phát đến sân bay.

“Sân bay cũng quá đẹp rồi.” Có người thở dài: “Đẹp hơn bến xe trong huyện nhiều.”

"Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ kia của anh kìa, đây là sân bay, đương nhiên là tốt hơn nhiều so với bến xe khách nhỏ của chúng ta!

“Mọi người đừng có gấp, tôi chụp mấy tấm hình đã, cho vợ tôi xem một chút.”

“Tôi cũng chụp mấy tấm, con trai tôi chưa từng ngồi qua máy bay, người làm cha như tôi thế mà lại ngồi trước, ha ha...”

“Các người đều chú ý một chút, đừng chỉ đứng chụp hình, nghe Lâm chủ nhiệm, đừng làm chậm trễ chuyện chính.”

“Không có việc gì cả, cứ chụp đi.” Lâm Dật vừa cười vừa nói: “Thời gian vẫn còn kịp.”

“Cám ơn Lâm chủ nhiệm.”

Lâm Dật có thể hiểu được loại tâm tình náy.

Lúc trước khi còn ở cô nhi viện, lần đầu mình ngồi xe lửa cũng là hết sức hưng phấn, huống chi là đi máy bay.

Sau khi chụp khoảng chừng mấy phút, mọi người đều biết còn có chuyện chính cần làm, nên đều cất điện thoại di động, không muốn gây thêm phiền toái cho Lâm Dật.

Sau khi mọi người chụp ảnh xong, Lâm Dật và Lý Tự Cẩm mang theo mọi người đi vào trong sân bay.

Lý Tự Cẩm cũng có chút khẩn trương, bởi vì đây cũng là lần đầu tiên cô đến sân bay, cũng không nên ngồi máy bay như thế nào.

Nhìn thấy sân bay được tân trang tráng lệ, mọi người lại lấy ra điện thoại di động bắt đầu chụp ảnh lần nữa.

Lâm Dật cũng không có thúc bọn họ, đây đều chuyện là không thể tránh được.

“Trời ạ, các người nhìn xem, Chấn Vũ Oppa đến rồi!”

“Người thật còn đẹp hơn trên TV rất nhiều nhiều, đôi chân dài này. Tôi đã sắp không được, nhanh dìu tôi một chút.”

“Tôi lấy tiền trị bệnh bằng hoá trị của cha tôi lén chạy tới Trung Hải, không nghĩ tới thật sự gặp được Chấn Vũ Oppa, đời này chết cũng không có gì tiếc nữa.”

“Chấn Vũ Oppa, chúng em yêu anh, đời đời kiếp kiếp chỉ yêu một mình ngươi!”

“Chấn Vũ Oppa...”

Nghe thấy tiếng gọi ầm ĩ từ phía sau lưng, Lâm Dật và Lý Tự Cẩm quay đầu nhìn lại, phát hiện một đám fan cuồng nhiệt đang xông tới.

Hai người không khỏi nhíu mày, cảm thấy vô cùng chán ghét đối với dạng văn hóa fan trong nước như này.

Cảm thấy không giác gì tà giáo cả.

Cùng lúc đó, Lâm Dật nhìn thấy có một nhóm người đi tới từ phía xa, thanh thế to lớn, hẳn là những ngôi sao của xứ Hàn Quốc.

“Đều nhường đường một chút, mấy tên nông dân thối này mà cũng dám ngăn cản đường của Chấn Vũ Oppa nhà chúng ta!”

“Nhanh lăn đi!”

“Điện thoại di động dưới 3000 tệ căn bản không xứng để chụp ảnh cho Chấn Vũ Oppa của chúng ta, không rõ ràng chút nào, nhanh xóa mấy cái ảnh chụp đó đi, các người rõ ràng là antifan!”

Đám fan nữ cuồng nhiệt xông lên, tách nhóm người huyện Đông Tam ra, thậm chí một số di động của bọn họ đều bị đập xuống đất.

Dân chúng của huyện Đông Tam chưa từng gặp qua loại chuyện như vậy.

Thậm chí cảm thấy mấy cô gái này chính là một đám côn đồ.

“Các người đang làm gì vậy, chúng tôi đang chụp ảnh trong sân bay, dựa vào đâu lại ném điện thoại di động của chúng tôi!”

“Chụp ảnh sân bay sao?” Một cô gái hơn trăm, lớn tiếng nói:

“Tôi thấy các người chính là antifan, cầm điện thoại di động rách nát như vậy mà đồi chụp cho Chấn Vũ Oppa. Đây chính là muốn chụp ảnh mơ hồ, sau đó lên trên internet bôi nhọ anh ấy!”

“Các người nhanh tránh ra một chút, một đám nông dân thối, cút!”

Đám fan não tàn hô nhau mà lên, đẩy hai mươi mấy người ra, ảnh hưởng nghiêm trọng tới trật tự của sân bay!

“Các người đang làm gì vậy, đừng quá đáng! Nơi này là nơi công cộng!”

Lý Tự Cẩm không thể nhịn được nữa, lớn tiếng nói!

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment