Chương 1451: Nhường Đường Băng
Chương 1451: Nhường Đường Băng
"Sao đám người này lại tới tận đây? Thật phiền phức!” Park Jin Woo chán ghét nói.
“Chắc là do hai bài post mà cậu công bố làm cho tâm trạng mấy cô gái sụp đổ.”
“Thật là một đám ngu ngốc, khéo tôi bị bọn họ hại chết, lại còn dám mò mặt đến chất vấn tôi, thật muốn mắng cho bọn họ một trận!”
“Mắng chửi người ta rõ ràng là không được, nhưng đây có khi lại là một cơ hội tốt không ngờ, cậu có thể nói rõ ràng với bọn họ, gạt bỏ hết quan hệ giữa hai bên, sau đó lại lấy lòng tập đoàn Lăng Vân, như vậy mới có thể làm nguôi ngoai cơn giận của anh ta.”
“Tôi biết rồi, bây giờ chúng ta đi ra ngoài, tôi sẽ nói rõ ràng với bọn họ.”
“Đi thôi.”
Hai người chuẩn bị thoáng qua một chút, từ phòng khách sạn đi ra ngoài dưới sự hộ tống của vệ sĩ.
Chứng kiến Park Jin Woo xuất hiện, người hâm mộ vô cùng phấn khích chĩa điện thoại về phía này.
Một bên cửa khách sạn, Kang Hyun Joon cũng lấy điện thoại di động ra chuẩn bị ghi lại cảnh này, sau đó đăng lên mạng.
Anh ta cảm thấy đây là một hành vi bày tỏ thiện chí, chỉ cần video này được đăng lên, tập đoàn Lăng Vân chắc chắn sẽ đình chỉ một loạt những hành động trả đũa, sẽ không truy cứu trách nhiệm bên mình nữa.
“Jin Woo oppa, tin tức đăng trên mạng rốt cuộc là có thật hay không, tại sao anh lại nói chúng em là Antifan!” Lý Mộng đứng đầu chất vấn.
Nhìn thấy những người trước mắt này, Park Jin Woo càng tức giận, lớn tiếng nói với mấy trăm người đang ở đây:
“Các người không phải antifan thì là cái gì, tự nhiên lại đi bôi nhọ quan hệ giữa tôi và tập đoàn Lăng Vân cùng với anh Lâm, khiến cho bây giờ giữa tôi và họ xảy ra hiểu lầm rất lớn dẫn đến sự nghiệp của tôi cũng bị ảnh hưởng, mà những thứ này đều là do mấy người gây ra!”
“Rõ ràng hai người xảy ra xung đột ở sân bay, anh ta còn đánh vệ sĩ của oppa, giờ lại nói quan hệ giữa hai người là bạn bè, lật mặt như lật bánh tráng vậy!”
Trước đó còn có nhiều người một lòng một dạ, nhưng hiện tại anh ta đã nói ra những lời này, nếu như bọn họ còn đứng về phía anh ta, thì chỉ có đầu óc có vấn đề mà thôi!
“Những tin tức này đều là do antifan các người truyền ra ngoài.” Park Jin Woo chỉ vào những người hâm mộ có mặt và nói:
“Từ nay về sau, tôi và mấy người không có bất kỳ quan hệ gì nữa, cũng không cần fan như các người, xin hãy tránh xa tôi một chút!”
Nếu như trước đây là vì anh ta mà chống đối lại tất cả, nhưng hiện giờ trên mặt những fan này cũng chỉ còn lại sự phẫn nộ.
Ai nấy nắm chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.
Hận không thể tiến lên trên đập cho anh ta một trận!
Khóe miệng Park Jin Woo mang theo ý cười, trên khuôn mặt lộ ra biểu cảm không sợ hãi, cũng quay đầu nhìn về phía Kang Hyun Joon đang ở bên cạnh.
Anh ta gật gật đầu, ý bảo mình đã ghi lại.
“Đám antifan các người đừng nhìn tôi với ánh mắt như vậy. Mau cút đi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ sĩ đuổi đi đấy!”
“Chậc chậc chậc chậc, người Hàn Quốc mấy người đến Hoa Hạ chúng tôi còn tỏ vẻ như vậy, có phải có chút quá đáng hay không.”
Nghe có người vũ nhục mình, sắc mặt Park Jin Woo biến đổi, vừa định mở miệng đáp lại nhưng phát hiện người đó đang ngồi trong một chiếc siêu xe!
Và đó là chiếc Aston Martin one77 hơn 40 triệu!
Người như vậy thì bản thân không thể trêu chọc được.
“Anh là ai?” Park Jin Woo hỏi.
“Tôi là ai không quan trọng, anh chỉ cần biết anh không đùa được với tôi là được.” Lương Kim Minh cười ha hả nói.
“Đây là chuyện riêng của chúng tôi, không liên quan gì đến anh, hy vọng anh mau rời khỏi đây.”
“Yên tâm, tôi cũng không muốn làm gì anh, chỉ là muốn nói mấy câu với những bạn nhỏ này.”
Mấy trăm người đồng loạt nhìn về phía Lương Kim Minh, không biết anh ta muốn làm gì.
“Người này trước mặt sau lưng đều moi tiền của các người, âm thầm mắng các người là SB (ngu ngốc), loại người thao túng này tôi cũng không ưa mắt lắm, tôi kiến nghị mọi người hãy cho anh ta một trận, tôi sẽ gánh hết hậu quả.”
Ánh mắt đám người trước mặt sáng ngời: “Thật sao?”
“Tôi có thể lái xe Aston Martin, còn sợ tôi gánh không nổi những chuyện như này sao? Tôi khuyên mấy người nên ra tay ngay bây giờ.”
Sắc mặt Park Jin Woo trắng bệch, theo bản năng lùi về phía sau, nhưng phản ứng của người hâm mộ nhanh hơn, trong nháy mắt đã xông hết lên.
“Làm gì đấy, mau bảo vệ tôi!”
Sáu vệ sĩ vây quanh, Park Jin Woo ở giữa, nhưng không chịu nổi một lượng đông đảo người hâm mộ, rất nhanh bọn họ đã bị bao phủ trong biển người.
Cao Tông Nguyên ngồi ở ghế phụ cầm điện thoại di động ghi âm một hồi lâu.
“Sức chiến đấu của đám fan này mạnh gớm, nhìn cũng đã quá nhỉ.”
“Coi như anh ta còn tốt mệnh, nếu tiểu gia tôi tự mình động thủ thì anh ta không mất cái chân mới lạ.”
...
Ở phía bên kia, sau một vài giờ bay dài của cuộc hành trình, chuyến bay của Lâm Dật đã đến Băng Thành.
“Đám người này ra tay nhanh quá nhỉ.” Lâm Dật cầm điện thoại di động nói thầm.
Lý Tự Cẩm cũng cầm điện thoại di động, không ngừng lật xem tin tức phía trên.
“Anh Lâm, anh đang nói chuyện của ngôi sao Hàn Quốc kia sao?”
Lâm Dật gật gật đầu: “Người của công ty tôi đã trực tiếp xử lý việc này, cũng không đợi tôi ra tay.”
“Như vậy không phải cũng rất tốt sao? Tránh cho anh gặp rắc rối còn gì.”
“Chủ yếu là do kết quả xử lý của bọn họ không hoàn mỹ, nhiều lắm là phong sát hoặc đánh cho anh ta một trận, ngẫm lại cũng không có ý nghĩa lắm.”
“Ựa...”
Đôi mắt to đẹp của Lý Tự Cẩm lóe lên, nhìn Lâm Dật thật lâu.
“Kết quả xử lý như vậy còn chưa đủ hả giận sao?”
“Thế nào cũng phải đánh gãy một chân của anh ta đi.”
Lý Tự Cẩm bị dọa cho run người.
“Anh Lâm, anh đừng như vậy, nghe thôi đã đủ dọa người.”
“Chủ yếu là muốn cho những người Hàn Quốc nhớ cho kĩ bài học này, nếu không thì bọn họ còn cho rằng người Hoa Hạ chúng ta dễ bắt nạt.”
Nghe Lâm Dật giải thích, Lý Tự Cẩm theo bản năng gật gật đầu.
“Những ngôi sao Hàn Quốc này quả thật rất quá quắt, dạy dỗ cho bọn họ một chút cũng đúng.”
“Cho nên tôi mới cảm thấy chưa hả dạ lắm, nhưng hiện tại đã muộn rồi.”
Lý Tự Cẩm cười hắc hắc.
“Anh cũng đừng bận tâm chuyện này nữa, anh Lâm, sắp phải hạ cánh rồi, phải chuẩn bị một chút.”
Lâm Dật gật gật đầu: “Cô đi nói cho mọi người biết, vùng Đông Bắc lúc này sắp 0 độ rồi, thay quần áo thật dày, nếu không lúc xuống máy bay dễ bị đông lạnh.”
“Biết rồi anh Lâm.”
Lý Tự Cẩm buông điện thoại xuống, chuẩn bị thông báo cho mọi người mặc thêm quần áo, thu dọn hành lý xuống máy bay.
Nhưng lúc này, tiếp viên hàng không mặc trang phục chuyên nghiệp đi về phía Lâm Dật, nhẹ nhàng cúi người xuống, mùi hương nhàn nhạt xộc vào mũi, còn có khe rãnh sâu không thấy đáy kia.
“Tổng giám đốc Lâm, vừa rồi chúng tôi nhận được tin tức từ đài quan sát, hình như xảy ra chút vấn đề, một giờ sau mới có thể hạ cánh.”
“Hả? Vừa rồi không phải đã nói xong chuyện với đài quan sát rồi sao. Nói mười phút sau có thể hạ cánh mà, sao bây giờ lại cần chờ một giờ?”
“Cái này...”
Biểu cảm của tiếp viên hàng không có chút khó xử. Cô ta cũng biết, tuy rằng tổng giám đốc Lâm rất đẹp trai, nhưng tính tình của anh không tốt lắm.
“Bên đài quan sát nói muốn nhường đường băng cho người khác, cho nên muốn chúng ta chờ một lát đã.”
Lâm Dật nhướng mày: “Nhường đường băng cho người khác? Ai mà lợi hại tới như vậy?”
“Cụ thể là ai còn chưa rõ, nhưng hình như là người có danh tiếng rất lớn ở bản địa, nếu không thì người của sân bay sẽ không làm chuyện như vậy.”
------
Dịch: MBMH Translate