Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1454 - Chương 1452: Tôn Mãn Lâu - Vua Của Vùng Đông Bắc

Chương 1452: Tôn Mãn Lâu - Vua của vùng Đông Bắc
Chương 1452: Tôn Mãn Lâu - Vua của vùng Đông Bắc
Chương 1452: Tôn Mãn Lâu - Vua của vùng Đông Bắc




“Đây có chút ra vẻ rồi.”

Trên mặt cô tiếp viên hàng không lộ ra vẻ khó xử.

"Chúng tôi không biết đó là ai. Đài quan sát nói như vậy, cơ trưởng cũng đã trình bày với bọn họ rồi nhưng không có tác dụng, thái độ của bọn họ còn khá cứng rắn."

Lâm Dật đứng dậy, nhìn Lý Tự Cẩm rồi nói:

"Các người ở chỗ này trước, tôi đi qua xem thử xảy ra chuyện gì."

Tiếp viên hàng không làm động tác mời, đi cùng Lâm Dật về phía phòng điều khiển.

“Tổng giám đốc Lâm.”

Nhìn thấy Lâm Dật tiến vào, hai cơ trưởng đều gật đầu chào hỏi.

“Bên phía đài quan sát xảy ra chuyện gì à, họ bảo chúng ta phải nhường đường cho ai sao?”

“Không biết cụ thể là ai, nhưng chắc hẳn không phải là quan chức. Vì nếu là quan chức thì bên hàng không đã kiểm soát trước rồi, không phải đợi đến lúc này mới thông báo.”

“Bây giờ có thể liên hệ với đài quan sát ở mặt đất không?”

“Có thể.”

“Giúp tôi liên lạc một chút.”

“Được.”

Cơ trưởng lấy ra bộ đàm, nói:

“Đài quan sát Băng Thành, đây là Singapore Airlines Gulfstream G650.”

“Chào Singapore Airlines Gulfstream G650, xin vui lòng cho tôi biết.”

“Singapore Airlines Gulfstream G650 yêu cầu hạ cánh trong 10 phút nữa.”

“Không phải vừa rồi tôi đã nói rồi sao, bảo các người hoãn lại một tiếng nhường đường băng trên mặt đất một chút, sao bây giờ các người còn nói chuyện này.” Người trong đài quan sát đã bắt đầu không kiên nhẫn được nữa.

Không đợi cơ trưởng lên tiếng, Lâm Dật đã cầm lấy bộ đàm, nói:

“Chuyện gì cũng phải xếp theo thứ tự trước sau, vừa rồi đã đồng ý việc chúng tôi sẽ hạ cánh, bây giờ lại nói chờ một tiếng, chuyện này có chút không theo lẽ thường rồi đấy.”

Người ở đài quan sát có chút ngạc nhiên, không ngờ cuộc nói chuyện lại còn có người khác.

“Ở đây xảy ra tình huống ngoài ý muốn, xin mọi người thông cảm.” Người điều hành đài quan sát nói tiếp:

“Nhưng có thể không lâu như vậy. Tóm lại mọi người hãy đợi một lúc rồi hẵng hạ cánh."

“Thông cảm không được, cũng chờ không được.”

Lâm Dật nói tiếp:

“Sau mười phút nữa chúng tôi vẫn sẽ hạ cánh theo như kế hoạch ban đầu. Về phần những việc khác, các người tự mình thu xếp đi.”

“Anh nói vậy là có ý gì, anh lại không nghe theo sự sắp xếp của đài quan sát sao?”

“Vậy anh hãy cho tôi một lý do để thuyết phục tôi đi.”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây.

“Hai mươi phút sau, máy bay tư nhân của ngài Tôn sẽ hạ cánh ở chỗ này. Tôi mong các người tạm thời nhường đường băng một chút. Còn những chuyện khác thì tôi không thể nói thêm.”

“Có biết bao nhiêu người họ Tôn chứ? Dựa vào đâu tôi phải nhường đường băng lại cho ông ta?”

“Anh thật là!” Người ở đài quan sát muốn phản bác lại, nhưng lại không biết nói thế nào.

“Mong anh hợp tác, nếu không tất cả hậu quả sẽ do anh tự chịu.”

"Vậy cứ để cho đối phương đến tìm tôi. Nếu ông ta vội như vậy thì cứ để ông ta đụng. Để tôi xem ông ta có dám hay không?"

Sau khi nói xong, Lâm Dịch lập tức tắt bộ đàm, anh quay sang nói với cơ trưởng:

"Mười phút sau hạ cánh bình thường, không cần để ý đến những chuyện khác."

Hai cơ trưởng lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng có chút run rẩy.

Tổng giám đốc Lâm thật là thẳng thắng, không thèm nể mặt mũi của kẻ nào cả.

Thật là lợi hại!

"Tổng giám đốc Lâm, anh xác định làm như vậy sẽ không có vấn đề gì chứ?” Cơ trưởng hỏi:

"Có thể khiến cho người của đài quan sát làm đến mức này, e rằng người họ Tôn đó có thân phận không tầm thường."

"Tôi không quan tâm ông ta là ai đâu, chỉ cần làm như tôi nói là được."

"Tôi biết rồi tổng giám đốc Lâm."

Sau khi xử lý xong việc hạ cánh, Lâm Dật quay trở lại cabin, nói với những người có mặt ở đây:

"Mọi người chuẩn bị một chút đi, sắp hạ cánh rồi."

Người ở huyện Đông Ba không biết đã xảy ra chuyện gì, khi mọi người biết tin sắp hạ cánh đều nhao nhao đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo và hành lý, sắc mặt phấn khích lộ rõ trên mặt.

“Anh Lâm đã xử lý xong rồi sao?” Lý Tự Cẩm hỏi.

“Xong rồi.” Lâm Dật nói tiếp:

"Nhanh thay quần áo đi, chúng ta xuống máy bay ngay bây giờ."

"Tôi hiểu rồi, anh Lâm."

Lý Tự Cẩm thay quần tây dài, mang giày thể thao và mặc một chiếc áo khoác vải bông, mặc dù cô ta đã đi làm được vài năm nhưng cách ăn mặc vẫn giống mấy nữ sinh viên đại học.

Không giống với Kỷ Khuynh Nhan và Lương Nhược Hư, đến bây giờ mọi người đã mặc áo vest khoác ngoài phối với quần bó màu đen.

Lâm Dật chép chép môi.

Xem ra đàn ông thích ngự tỷ(*) cũng không phải là không có lý do.

(*)ngự tỷ: những người con gái tài sắc vẹn toàn, giỏi mọi lĩnh vực.

Thay quần áo xong, dưới sự nhắc nhở của tiếp viên hàng không, mọi người về lại chỗ ngồi.

Sau khi máy bay hạ cánh, Lý Tự Cẩm lại kiểm tra nhân số một chút. Sau khi phát hiện không có vấn đề gì mới dẫn theo đám người đi đến hướng nhà ga.

Nhưng trong quá trình này lại thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Một số người trong đó là khách du lịch, khi nhìn thấy chiếc Gulfstream G650 sang trọng hạ cánh xuống sân bay, trong ánh mắt bọn họ tràn đầy vẻ ghen tị.

Đây là máy bay phản lực tư nhân cao cấp nhất trên thế giới đấy. Nếu có thể ngồi ở trên đó một lần, coi như đời này sống không uổng công rồi.

Nhưng điều buồn cười chính là từ trên một chiếc máy bay tư nhân như vậy lại có một đoàn người nông dân đi xuống, đây quả thật là chuyện mới mẻ đấy.

Một số người còn lại là nhân viên công tác ở sân bay và người điều hành của đài quan sát.

"Lão Vương, người vừa rồi nói chuyện với anh chắc hẳn là người đàn ông đi phía trước kia."

Người nói chuyện tên là Mã Trí, cũng là một người điều hành ở đài quan sát.

Bên cạnh anh ta còn có một người khác trạc tuổi anh ta, Vương Độ Viễn, anh ta chính là người vừa rồi thông báo với Lâm Dật đợi một tiếng trước khi hạ cánh.

"Người nói chuyện khi nãy không phải là cơ trưởng, trong đám người này ngoại trừ một nam một nữ đi phía trước, những người khác đều giống người nông thôn. Đoán chừng chính là anh ta rồi.”

“Anh ta có thể ngồi trên chiếc Gulfstream G650, e rằng người này cũng có năng lực không nhỏ ở Trung Hải.” Mã Trí nói.

"Anh nói vậy là sai rồi. Người có năng lực không phải anh ta, mà là ông già của anh ta.”

"Cũng đúng. Nhìn dáng vẻ của anh ta chỉ khoảng hơn hai mươi. Chắc hẳn đó là máy bay trong nhà anh ta, hoặc là của bạn bè tốt của anh ta.”

“Nhưng nói thế nào đi nữa cũng không phải là người dễ trêu vào, nếu không tính tình của anh ta đã không ngang bướng như vậy.”

Lâm Dật không làm theo quy định của đài quan sát, bên phía đài quan sát có năng lực ngăn cản anh ta hạ cánh mà không cho bất kỳ thông tin nào.

Nhưng bọn họ không dám làm như vậy, không cần biết người đàn ông này có phải là chủ nhân của chiếc Gulfstream G650, chỉ cần anh ta có thể ngồi trên chiếc máy bay này đã là người không thể trêu chọc rồi.

Vả lại bên phía mình không chiếm lý, chỉ có thể lựa chọn ngoan ngoãn hợp tác mà không có cách nào.

"Xem ra bất kể thời đại nào, bọn con nhà giàu đều không sửa được căn bệnh ra vẻ này."

"Hơn nữa còn ra vẻ tại Đông Bắc này, dám vứt mặt mũi của ngài Tôn, đây có khác gì tìm chết."

"Vừa rồi tôi đã nhìn radar. Máy bay của ngài Tôn vẫn đang bay trên bầu trời, nhanh nhất cũng phải nửa tiếng nữa mới hạ cánh. Trong lòng ông ta nhất định sẽ không vui."

“Chuyện này còn cần phải nói nữa sao?” Mã Trí nhấp một ngụm cà phê, thản nhiên nói:

"Anh nói xem nếu thằng nhóc kia biết người mà mình đắc tội là Tôn Mãn Lâu - Vua của Đông Bắc này, anh ta sẽ có cảm giác thế nào nhỉ?"

Vương Độ Viễn nở nụ cười.

"Thế hệ thứ hai giàu có một chút cũng dám thách thức mặt trời Đông Bắc. Khi biết ông trời là ai, có lẽ anh ta sẽ sợ chết khiếp, haha ​​..."

“Một tên con nhà giàu nho nhỏ lại dám khiêu chiến với ngài Tôn ở Đông Bắc. Chờ đến khi anh ta biết ngài Tôn là ai, nói không chừng sẽ bị hù chết ấy chứ. Ha ha…”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment