Chương 1453: Gọi Tôi Là Tống Tử Quan Âm
Chương 1453: Gọi Tôi Là Tống Tử Quan Âm
Lúc này, một chiếc xe buýt đậu ở bên ngoài sân bay.
Ngoài tài xế, còn có hai người đàn ông ngồi trong xe.
Trong đó có một người dáng vẻ hơn năm mươi tuổi, tóc trên đầu đã không còn dư lại bao nhiêu.
Người còn lại rõ ràng trẻ hơn một chút, hơn hai mươi tuổi, trên tay cầm điếu thuốc, lâu lâu lại liếc mắt nhìn cửa sân bay một cái.
Người đàn ông trung niên tên là Đỗ Ngọc Minh, là bạn học trước kia của Vương Vận Giang.
Làm việc tại viện nghiên cứu nông nghiệp Băng Thành, chủ nhiệm bộ cơ cấu đất đai.
Lần này đến Đông Bắc học tập, Vương Vận Giang liên lạc với ông ta.
Hy vọng ông ta ở bên này có thể tiếp đón một chút, cũng sắp xếp công việc liên quan một cách cụ thể.
Người đàn ông trẻ tuổi tên là Đàm Tùng Minh, là nhân viên văn phòng, là cấp dưới của Đỗ Ngọc Minh.
"Sao lúc này rồi mà bọn họ còn chưa đi ra?"
"Chờ một chút đi, chắc là sắp rồi." Đỗ Ngọc Minh nhìn đồng hồ nói, biểu cảm cũng hơi mất kiên nhẫn.
"Lãnh đạo, sau khi đám người đó tới rồi, anh muốn sắp xếp như thế nào."
"Muốn cái rắm, tôi sắp phiền chết rồi."
Đỗ Ngọc Minh hùng hùng hổ hổ nói: "Vốn trong khoảng thời gian này tôi đã bận, lại để tôi sắp xếp chuyện nhảm nhí như vậy, làm sao có thời giờ phản ứng bọn họ."
"Nhưng mọi người đến đây, thế nào cũng phải sắp xếp một chút chứ."
"Đến lúc đó có lòng là được rồi." Đỗ Ngọc Minh nói tiếp:
"Thật không hiểu ông ta nghĩ như thế nào, nếu sắp xếp một đám sinh viên qua đây còn có thể dùng một chút, lại chuẩn bị một đám nông dân, bọn họ biết cái gì. Thật là vì chiến tích của bản thân, chuyện gì cũng làm được."
"Lãnh đạo, nếu như anh không muốn nhận cục diện rối rắm này, lúc trước nên từ chối, cũng sẽ không có nhiều chuyện như vậy." Đàm Tùng Minh nói.
"Cậu vẫn còn trẻ, cậu không hiểu phương diện đạo lí đối nhân xử thế rồi." Đỗ Ngọc Minh nói tiếp:
"Cho dù nói như thế nào, bạn học kia của tôi cũng là nhân vật số một trong huyện. Mặc dù chúng tôi cách nhau hơi xa, nhưng nói không chừng có lúc sẽ dùng đến tầng quan hệ nhân mạch này, cho nên vẫn không thể cắt đứt."
"Vẫn là lãnh đạo anh nhìn xa, tôi lại không giỏi phương diện này."
"Cậu còn trẻ, về sau học nhiều một chút."
"Đã biết thưa lãnh đạo."
Vài phút sau, Đàm Tùng Minh nhìn bên ngoài cửa sổ.
"Lãnh đạo, hình như người của bọn họ đi ra rồi, trong đó có một người phụ nữ nhìn còn khá đẹp, dáng người không tính là thấp, cũng có thể liều mạng với cô gái Đông Bắc chúng ta."
"Ở đâu? Tôi nhìn xem."
Đàm Tùng Minh chỉ bên ngoài cửa sổ: "Chính là người mặc quần áo vải màu đen, cầm theo thùng màu đỏ kia."
Đỗ Ngọc Minh ngửa đầu nhìn qua, lập tức trước mắt sáng ngời: "Quả thật không tệ."
"Cuối cùng cũng có người đẹp tới." Đàm Tùng Minh cười tủm tỉm nói.
"Được rồi, mọi người đã đi ra, trước tiên đi xuống đã."
Khi Đỗ Ngọc Minh gọi, hai người đã đi ra ngoài.
Thấy Đỗ Ngọc Minh và Đàm Tùng Minh từ trên xe đi xuống, Lý Tự Cẩm đi tới nghênh đón đầu tiên.
"Là chủ nhiệm Đỗ sao?"
"Là tôi." Đỗ Ngọc Minh gật đầu đáp lại một câu: "Chắc các người là đồng nghiệp của lão Vương."
"Chúng tôi là tổ chức giúp đỡ người nghèo của huyện Đông Tam, vương bí thư là lãnh đạo của chúng tôi."
"Đi thôi, bên ngoài rất lạnh, có chuyện gì thì lên xe nói sau."
"Cám ơn chủ nhiệm Đỗ, trời lạnh như vậy còn tự mình lại đây đón chúng tôi."
Mặc dù tính cách hiền lành ngây thơ, nhưng cô ta đã lăn lộn giao tiếp trong nơi làm việc đã nhiều năm.
Một chút lời nói trong kỹ thuật xã giao bên ngoài, Lý Tự Cẩm cũng là ngựa quen đường cũ.
"Tôi với lão Vương là bạn học, chuyện này cũng không có gì, nhanh lên xe đi."
Khi Đỗ Ngọc Minh gọi đoàn người lên xe, Đàm Tùng Minh theo bản năng nhìn Lý Tự Cẩm vài lần, đột nhiên có cảm giác tim đập thình thịch.
"Đêm nay các cô tìm chỗ ở trước, sáng mai chín giờ chúng ta tập hợp ở cửa viện nông nghiệp, ngày mai tôi sẽ sắp xếp nội dung học tập cụ thể."
"Vậy làm phiền chủ nhiệm Đỗ."
Giao tiếp vài câu đơn giản, hai bên đã thấy không có gì để giao lưu.
Bản thân Lý Tự Cẩm không giỏi nói chuyện, nhưng vì giảm bớt cảm giác xấu hổ bên trong xe ô tô, bắt đầu chủ động tìm đề tài muốn bắt chuyện vài câu với Đỗ Ngọc Minh.
Nhưng đối phương cũng chỉ nói vài câu mang tính chất ứng phó, khiến cho Lý Tự Cẩm muốn nói chút gì đó cũng không biết nói tiếp như thế nào.
Ngược lại là Đàm Tùng Minh, lúc ở trước mặt Lý Tự Cẩm vô cùng nhiệt tình, có thể nói là có hỏi chắc chắn sẽ trả lời.
Nhưng khi những người nông dân hỏi kiến thức liên quan thì anh ta lại lạnh lùng hơn nhiều, sau đó lực chú ý lại tập trung trên người Lý Tự Cẩm.
Mà Lâm Dật giống như người tàng hình nhỏ bé, Đỗ Ngọc Minh và Đàm Tùng Minh không thèm đếm xỉa.
Khoảng một tiếng sau, dưới sự hỏi thăm của Lý Tự Cẩm, xe dừng lại ven đường.
"Chủ nhiệm Đỗ, chúng tôi xuống xe trước." Lý Tự Cẩm nói tiếp: "Ngày mai chúng ta gặp lại."
Đỗ Ngọc Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đã tới khu kinh tế phát triển của Băng Thành, xem như là nơi phồn hoa nhất Băng Thành.
Chi phí ở đây xem như là nơi cao nhất thành phố, Đỗ Ngọc Minh không hiểu lắm, vì sao lại xuống xe ở chỗ này.
Nhưng ông ta không có hỏi nhiều, ước gì xuống xe nhanh lên một chút, nhiệm vụ của mình sẽ xong xuôi, một lát ông ta còn muốn đi chơi mạt chược nữa.
"Tài xế xuống mở cửa xe." Đỗ Ngọc Minh kêu một tiếng, sau đó thấy Lý Tự Cẩm nói tiếp:
"Ngày mai chúng ta gặp lại, cô cũng biết địa chỉ trong viện rồi đấy, ngày mai trực tiếp đi qua là được."
"Được."
Lên tiếng trả lời, đám người Lâm Dật và Lý Tự Cẩm lần lượt xuống xe. Đỗ Ngọc Minh cũng không nói thêm gì nữa.
Sau khi mọi người đi xuống, ông ta liền lái xe rời đi.
"Đi thôi, đi ăn cơm trước." Lâm Dật chỉ vào khách sạn lớn Bốn Mùa bên cạnh nói.
"Chủ nhiệm Lâm, hôm nay chúng ta ăn cơm ở đây sao? Cấp năm sao hả?"
Lâm Dật cười gật đầu: "Thật vất vả ra ngoài một lần, như thế nào cũng phải ăn ở thật tốt."
"Chúng tôi đây sẽ lăn lộn với chủ nhiệm Lâm."
Khách sạn đã được đặt trước khi đến, nên thủ tục nhập cảnh làm xong rất nhanh.
Nhưng người trong khách sạn không ngờ rằng vào đây ở, vậy mà lại là một đám nông dân.
Sau khi giải quyết chuyện chỗ ở, cũng đã hơn bảy giờ tối, nhà hàng của khách sạn vẫn mở cửa, mọi người bèn đi chỗ đó ăn cơm.
"Anh Lâm, tôi phát hiện chuyện này."
Lúc ăn cơm, Lý Tự Cẩm nhỏ giọng nói.
"Chuyện gì?"
"Có vẻ chủ nhiệm Đỗ không vui vẻ lắm, giống như không quá bằng lòng tiếp đón chúng ta." Lý Tự Cẩm nói tiếp:
"Là tôi quá nhạy cảm hay thật sự như vậy?"
"Chưa cho người ta lợi ích, chỉ nói suông nhờ vả người khác giúp đỡ như vậy, đương nhiên người ta không muốn. Đây là chuyện rất bình thường."
"Nhưng nếu thái độ của ông ta vẫn thế này, nhiệm vụ học tập của chúng ta cũng không có cách tiến hành."
"Có tôi ở đây, đừng sợ."
Lý Tự Cẩm cười hì hì.
"Anh Lâm, tôi cảm thấy anh chính là Doremon, giống như chuyện gì cũng không làm khó được anh, luôn luôn có cách giải quyết."
"Doremon quá ngây thơ, vẫn nên gọi tôi là Tống Tử Quan m đi."
"Hả? Tống Tử Quan m là nữ, hình như không phù hợp."
"Nhưng phù hợp với khí chất của tôi."
"Phù hợp thế nào?"
"Buổi tối cô tới phòng tôi, tôi tặng cô một cái, mười tháng sau nhận hàng."
------
Dịch: MBMH Translate