Chương 1454: Tận Dụng Triệt Để?
Chương 1454: Tận Dụng Triệt Để?
"Hử?"
Trong miệng Lý Tự Cẩm vẫn còn ngậm mì Ý chưa nuốt xuống, phồng má không hiểu nhìn Lâm Dật.
"Anh Lâm anh xấu lắm, ngay cả tôi mà anh cũng đùa."
Hai má Lý Tự Cẩm đỏ bừng, cúi đầu ăn mì trong dĩa, hơn nữa ngày cũng không dám liếc mắt nhìn Lâm Dật một cái.
Gần một tiếng, mọi người lục tục ăn cơm xong, trở về phòng nghỉ ngơi.
Còn có một nhóm người muốn ra ngoài ngắm cảnh đêm ở Băng Thành, Lý Tự Cẩm cũng không ngăn cản.
Chỉ dặn dò vài câu, sau đó không nói thêm gì.
Sau khi về phòng, Lâm Dật tán gẫu với Kỷ Khuynh Nhan một hồi, sau đó đi phòng vệ sinh rửa mặt.
Mà lúc này, Lương Nhược Hư gọi wechat tới.
"Vì sao mỗi khi em gọi video, anh đều đang tắm rửa, có phải cố ý hay không."
"Với em thì cố ý được cái gì." Lâm Dật vừa gội đầu vừa nói:
"Hôn cũng hôn rồi, sờ cũng sờ rồi, không cần phải như vậy."
"Em rất muốn tiến lên cho anh một đá."
"Đừng bạo lực như vậy, chuyện gì cũng dễ nói." Lâm Dật xoay cơ thể lại: "Cơ bụng và đường cơ số 11 của anh nhìn được không?"
"Em mới lười xem."
"Cho nên yêu là sẽ biến mất đúng không?"
"Em phát hiện, anh chính là một diễn viên tấu hài!"
"Đừng nói như vậy, chỉ là có chút thiên phú mà thôi."
"Lười phản ứng lại anh."
Lương Nhược Hư liếc Lâm Dật một cái: "Tình huống ở bên kia thế nào, có mang theo đủ quần áo chứ?"
"Mang đủ hết, anh còn cố ý mua quần sợi bông trên mạng, nhưng Giang Tô, Chiết Giang, Thượng Hải lại không miễn phí vận chuyển. Chết tiệt thật! Anh nghĩ mấy người có liên quan đến ngành nên quản lý việc này."
Lương Nhược Hư vừa tức vừa buồn cười, thật sự không có cách nắm bắt kẻ dở hơi này.
"Sau khi các anh xuống phi cơ, có ai tiếp đón các anh không?"
"Vương Vận Giang có một bạn học, là chủ nhiệm viện nghiên cứu, ông ta lại đây tiếp đón bọn anh."
"Vậy được."
Lương Nhược Hư buộc tóc lại: "Vừa rồi em hỏi tình hình bên phía Băng Thành, viện trưởng Trần của viện nghiên cứu đi đến Phụng Thiên công tác, ngày mai mới về, đến lúc đó em để cho ông ấy đi tìm anh. Anh có yêu cầu gì cứ việc nói là được, ông ấy sẽ toàn lực phối hợp với anh."
"Cảm ơn bí thư Lương, đợi trở về Trung Hải, chắc chắn anh sẽ báo đáp em thật tốt."
"Anh chính là kẻ tận dụng triệt để, chung quy chỉ muốn tìm cơ hội chiếm tiện nghi của em."
"Ôi ôi ôi, đừng bôi đen người ta như vậy chứ." Lâm Dật nói tiếp:
"Quả thật em là đường may, nhưng anh đâu phải là kim, sao cứ gặp dáng vẻ nào của em cũng khiến anh muốn công kích vậy nhỉ."
"Cút cút cút." Lương Nhược Hư bị đùa giỡn đến khuôn mặt đỏ bừng: "Đúng rồi, còn có chuyện muốn hỏi anh, anh ở bên kia không gặp được người nào đặc biệt chứ?"
"Người đặc biệt?" Lời nói của Lương Nhược Hư khiến cho Lâm Dật cảnh giác.
Bản thân vừa mới đến Đông Bắc, sao có thể gặp được người kỳ lạ?
Muốn nói kỳ lạ, cũng chỉ có ngài Tôn không có gì cũng làm màu kia.
"Cái này quả thật không có, có phải xảy ra chuyện gì không?"
"Không phải vậy." Lương Nhược Hư buộc tóc lên: "Chủ yếu bên phía Đông Bắc là địa bàn của nhà họ Vương, hai bên quan hệ thế nào anh cũng biết, em sợ bọn họ biết tin tức sẽ đến gây rắc rối."
"Nhà đám người Vương Miện?"
Lương Nhược Hư gật đầu: "Mặc dù bây giờ không thể, nhưng suy tính kỹ thì nhà bọn họ cũng là gia tộc có thể xếp hạng năm ở Yến Kinh, khó phân trên dưới với nhà họ Lương, đừng đối xử không đúng mực với người ta."
"Được, anh biết rồi."
"Vậy anh tự sinh tự diệt thôi."
Lương Nhược Hư gọn gàng lưu loát cúp điện thoại, Lâm Dật tiếp tục tắm rửa, sau đó trở về ngủ.
...
Nửa tiếng sau khi Lâm Dật rời khỏi sân bay, một chiếc Bombardier 6000 thừa dịp đáp xuống Băng Thành.
Đi ở đằng trước là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, dáng người cường tráng, mặc áo khoác màu đen, trên cằm có một chút râu, nhìn từ phía xa đều có thể cảm nhận được cảm giác áp bách mạnh mẽ.
Người đàn ông tên là Tôn Mãn Lâu, là đại ca thế lực ngầm của ba tỉnh miền Đông Bắc, một ít người quen thuộc với ông ta, đều có thói quen gọi ông ta là vua Đông Bắc, mà sự tích rực rỡ của ông ta cũng là đề tài câu chuyện cho vô số người sau khi uống rượu.
Bên cạnh ông ta còn có hai người.
Trong đó một người tuổi xấp xỉ ông ta, nhưng mặc một bộ tây trang, thời tiết này mặc tây trang có thể nói là có phong độ, nhưng không có độ ấm.
Chỉ là chai bia lồi ra ngoài đã làm cho phong độ của ông ta không còn sót lại chút gì.
Người đàn ông tên là Lưu Điện Quân, người Yến Kinh, vì nói chuyện làm ăn nên theo Tôn Mãn Lâu đến Băng Thành.
Còn lại là một người hơi trẻ tuổi, hơn ba mươi tuổi, cũng mặc áo khoác nhung đen, vẻ ngoài có chút giống Tôn Mãn Lâu.
Người đàn ông này tên là Tôn Mãn Gia, là em trai Tôn Mãn Lâu.
Những năm gần đây vẫn đi theo bên cạnh ông ta, đã thành nhân vật số hai trong tổ chức.
"Cuối cùng có thể xuống dưới hoạt động." Lưu Điền Quân vặn vẹo xương cốt cơ thể, ở trên trời ngây người gần hơn một tiếng, khiến cho ông ta cũng có chút chưa thích ứng.
"Tôi cũng không nghĩ tới còn xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn." Tôn Mãn Lâu nói tiếp:
"Có điều chuyện này đều là việc nhỏ, người đến từ nơi khác không hiểu quy củ, dạy cậu ta làm người như thế nào là được."
"Tôi cũng biết bản lĩnh của anh." Lưu Điền Quân nói:
"Bây giờ không thể so với trước kia, quốc gia vô cùng nghiêm khắc, có ý có lòng là được rồi, cũng không phải người ngoài."
"Ha ha, tôi hiểu ý của cậu." Tôn Mãn Lâu châm điếu thuốc, nói:
"Nhưng đến Đông Bắc, làm việc còn không theo quy củ của Tôn Mãn Lâu tôi, thế nào cũng phải nói chuyện một chút."
"Anh, em đã gọi người đi thăm dò."
Tôn Mãn Lâu gật đầu: "Đi thôi, trước tiên tìm một chỗ chơi đùa, chuyện khác cứ chờ có thời gian sẽ xử lý."
Vào ban đêm, vì tiếp đãi Lưu Điền Quân, Tôn Mãn Lâu sắp xếp một chầu toàn là dê nướng, sau đó lại đi trung tâm Tẩy Dục chơi đến hơn một giờ sáng, mọi người mới tự trở về nghỉ ngơi.
"Anh, bên phía sân bay có tin tức." Trong phòng tổng thống của khách sạn, Tôn Mãn Gia nói.
"Người đó là ai?"
"Không phải nhân vật đơn giản." Tôn Mãn Gia nói tiếp:
"Tranh giành hạ cánh trước mặt chúng ta là một chiếc Gulfstream G650, người nắm giữ là tập đoàn Lăng Vân ở Trung Hải, nhưng chỉ có CEO của công ty mới có quyền sử dụng."
"Tập đoàn Lăng Vân..."
Tôn Mãn Lâu nói thầm một câu: "Chính là công ty nghiên cứu ra máy quang khắc?"
"Đúng, là bọn họ." Tôn Mãn Gia nói tiếp:
"Bởi vì đã phá tan thế độc quyền của ngành công nghiệp chip, danh tiếng của công ty này ở trong giới khá tốt, ở lĩnh vực chất bán dẫn có sức ảnh hưởng rất cao."
"Chẳng lẽ người trên phi cơ là CEO của tập đoàn Lăng Vân?"
"Cái này..."
Tôn Mãn Gia chần chờ vài giây: "Hình như không phải, nhưng lại cảm thấy có chút giống, nhưng lại cảm thấy không phải."
"Phải chính là phải, không phải chính là không phải, nói không chính xác là ý gì."
"Dựa vào hình ảnh nhìn trên camera giám sát, quả thật rất giống, nhưng bên cạnh anh ta giống như có một đám dân quê đi theo. Sau khi bọn họ ra sân bay còn lên một chiếc xe buýt, cái này hoàn toàn không giống việc tổng giám đốc của một công ty lớn nên làm, cho nên em nói là có điểm không đúng lắm."
"Hử? Chú xác định?"
"Xác định, thật sự là một đám nông dân đi theo, thật sự ngồi trên xe buýt." Tôn Mãn Lâu nói tiếp:
"Hơn nữa em cũng điều tra chiếc xe buýt kia là xe của viện nông nghiệp Băng Thành."
Tôn Mãn Lâu nhăn mày lại, cảm thấy có điểm kỳ lạ.
"Đúng rồi, gần đây không phải chú gặp được một cô gái đi làm ở viện nông nghiệp sao?"
"Khỏi phải nói tới kỹ nữ kia, cho chút thể diện còn không biết xấu hổ." Tôn Mãn Gia châm điếu thuốc, nói:
"Nếu ngày nào đó khiến em nóng nảy, em trực tiếp hạ chút thuốc, sướng trước rồi nói sau."
"Chú xem rồi lo liệu đi." Tôn Mãn Lâu chẳng hề để ý, nói:
"Đầu tiên xác định cái người dám tranh giành hạ cánh trước anh là ai, nếu thật sự là người tên Lâm Dật kia thì chú hẹn cậu ta qua đây, anh vẫn muốn gặp mặt cậu ta một lần."
"Em cảm thấy hơi nguy hiểm." Tôn Mãn Gia nói tiếp:
"Ai cũng biết anh là ai, cậu ta còn tranh giành hạ cánh trước anh, người như vậy chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn nghe lời."
------
Dịch: MBMH Translate