Chương 1455: Hung Dữ Không Để Yên Như Vậy.
Chương 1455: Hung Dữ Không Để Yên Như Vậy.
Bảy giờ hơn sáng hôm sau, Lý Tự Cẩm làm hết chức trách của mình rời giường, sau đó gõ cửa kêu mọi người rời giường rửa mặt, sau đó đi ăn cơm.
Dù sao tới chỗ này là để học tập, nếu như đến muộn sẽ không tốt.
Những người dân ở huyện Đông Ba cũng hiểu được đạo lý này, họ đều nghe lời rời giường rửa mặt.
Khoảng 8h10 sáng, cũng đã sửa soạn xong hết, tập trung ở cửa vào, đến khoảng 8h40 thì vội vã chạy đến viện nông nghiệp Băng Thành.
Là một tỉnh nông nghiệp lớn ở Trung Quốc, nông nghiệp và chăn nuôi ở đây có ưu thế mà Trung Hải không có cách nào so sánh được.
Lúc trước Lâm Dật cảm thấy, ở phương diện này ở Trung Hải cũng đã rất tân tiến rồi. Nhưng khi đã đến Băng Thành nhìn thấy, thì quy mô ở Trung Hải hoàn toàn không đạt được như ở đây.
Bởi vì thời gian đã hẹn trước là chín giờ, sau khi mọi người đến nơi đều chờ ở cửa, mọi việc đều phải theo quy củ mà làm việc.
Nhưng đợi đến chín giờ mười phút, Đỗ Ngọc Minh với Đàm Tùng Minh vẫn chưa tới.
"Gọi điện thoại hỏi xem có chuyện gì xảy ra đi." Lâm Dật có chút thiếu kiên nhẫn.
"Hay là chờ thêm một lát, chắc họ đang bận việc gì đó, chúng ta cũng không nên hối thúc người ta." Lý Tự Cẩm nhỏ giọng nói.
Lâm Dật bĩu môi không nói gì nữa, tiếp tục ngồi ở một bên trò chuyện Wechat với Lương Nhược Hư.
Nhưng lại đợi hơn nửa canh giờ vẫn không có người nào đến, đến cả Lý Tự Cẩm cũng không kiên nhẫn được nữa.
"Cứ gọi điện hỏi thử xem, cứ đứng đợi ở đây mãi cũng không phải biện pháp tốt." Lâm Dật nói.
"Biết rồi, anh Lâm."
Lý Tự Cẩm lấy điện thoại di động ra, bấm gọi cho Đỗ Ngọc Minh.
"Giám đốc Đỗ, chúng tôi đã đến rồi, ngài ..."
"Chúng tôi đang ở trên đường, lập tức tới ngay, cô chờ chút nhé."
Đơn giản ứng phó một câu, Đỗ Ngọc Minh liền cúp điện thoại.
Rõ ràng hẹn trước chính là chín giờ tập hợp, anh ta lại đến muộn gần một tiếng đồng hồ. Nhưng lại không có bất kỳ lời giải thích nào, giống như chuyện này là đương nhiên vậy.
"Bên kia nói như thế nào." Lâm Dật hỏi:
"Anh ta nói chúng ta chờ một lát nữa, lập tức liền tới." Lý Tự Cẩm bất đắc dĩ nói.
Có cảm giác một loại người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
"Con mẹ nó."
Lâm Dật mắng một câu, cảm thấy cái người tên là Đỗ Ngọc Minh này quả thật có chút không đáng tin.
Cũng may lúc trước Lương Nhược Hư giúp thu xếp chuyện này. Nếu như chỉ dựa vào anh ta, đoán chừng chuyến đi lần này không thu được kết quả gì rồi.
Gần hai mươi phút sau, một chiếc Volkswagen Magotan dừng lại ở trước cổng viện nghiên cứu, Đỗ Ngọc Minh với Đàm Tùng Minh đi từ trên xe xuống.
"Thực sự xin lỗi, bởi vì tôi có chút chuyện nên đã làm trễ nãi rồi." Đỗ Ngọc Minh thuận miệng nói.
"Giám đốc Đỗ có việc quan trọng, chúng tôi đợi một lát cũng không có việc gì." Lý Tự Cẩm khách khí nói.
Đỗ Ngọc Minh gật đầu, "Mọi người tới đông đủ rồi chứ."
"Đủ hết rồi."
"Vậy tôi đưa mọi người đi xem thiết bị ở trong viện trước, nhưng tôi muốn nói trước là máy móc thiết bị bên trong đều rất đắt, các cô chỉ cần nhìn xem là được, không nên tùy tiện lộn xộn, nếu như làm hư các cô cũng không đền nổi."
"Biết rồi."
Lý Tự Cẩm gượng cười, đáp lại Đỗ Ngọc Minh.
Cảm giác vượt trội toát ra từ người này khiến cho cô vô cùng khó chịu.
Những người có tiền có quyền như anh Lâm đều có thể hòa hợp với người dân ở huyện Đông Ba, còn cái người tên là Đỗ Ngọc Minh làm sao lại chảnh giống như ngồi chém gió tự kỷ như vậy chứ.
Nhưng cũng đã đến nơi này rồi còn phải ráng nghe, chỉ cần có thể học hỏi được chút gì đó so ra cũng mạnh.
Sau khi dặn dò vài câu Đỗ Ngọc Minh dẫn đầu đưa mọi người vào viện nghiên cứu nông nghiệp.
Mặc dù nhìn từ bên ngoài trông rất tráng lệ, nhưng môi trường bên trong vẫn khiến cho người dân ở huyện Đông Ba mở rộng tầm mắt.
Từng dãy phòng chứa đầy những dụng cụ và thiết bị không rõ nguồn gốc.
Trên bàn bày những lọ thuốc đủ mọi màu sắc, mọi người nhìn thấy đều cảm thấy mới mẻ.
Phía sau viện nghiên cứu nông nghiệp có một cái sân rộng, bên trong có rất nhiều kiểu máy móc thiết bị nông nghiệp mới, giống như một cánh đồng thí nghiệm rộng lớn. Mang đến cho người ta cảm giác như đang ở trong một thế giới khác.
Đỗ Ngọc Minh đã sắp xếp để giám đốc phòng thí nghiệm phụ trách giải thích cho người dân ở huyện Đông Ba về công việc của mỗi cái phòng thí nghiệm là đang làm gì.
Mặc dù tất cả mọi người đều thích thú lắng nghe, nhưng Lâm Dật lại không để ý lắm. Nói những thứ đồ này cũng vô dụng, công việc chủ yếu của bọn họ chính là làm nông, cũng không vào viện nghiên cứu khoa học.
Nhưng Lâm Dật cũng không nói gì, đã đến rồi thì nên ở lại. Dù sao hoạt động lần này cũng không cần tới cái người tên là Đỗ Ngọc Minh này.
Sau khi viện trưởng Trần trở về, lại thống nhất sắp xếp với anh ta là được.
Bồm bộp!
Lúc Lâm Dật đang suy nghĩ những vấn đề này, đột nhiên nghe thấy tiếng thủy tinh bể.
Lâm Dật ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện Lý Tự Cẩm không cẩn thận làm vỡ một máy móc thủy tinh.
"Cô làm cái gì vậy? Lúc mới đi vào tôi cũng đã dặn dò các cô không được đụng bừa vào đồ đạc bên trong sao? Đem lời của tôi nói là gió thổi bên tai phải không!" Đỗ Ngọc Minh lớn tiếng quát lớn.
Ban đầu Lý Tự Cẩm cũng không phải là loại người có tình cách mạnh mẽ hướng ngoại.
Hiện tại lại bị Đỗ Ngọc Minh rống một trận, trông rất ngượng ngùng và xấu hổ.
"Đúng vậy, thực sự xin lỗi, tôi không phải cố ý, lúc xoay người không thấy."
"Thực sự là phục cô rồi, động tay động chân, lão Vương không biết nghĩ cái gì lại đi cử cô dẫn đội chứ." Đỗ Ngọc Minh vẫn như cũ không buông không tha.
"Cô có biết thứ này bao nhiêu tiền không, hoàn toàn là nhập khẩu đó, hơn ba vạn tệ một cái, người bình thường như cô mua nổi sao!"
"Giám đốc Đỗ anh trước nguôi giận, trong viện còn có cái dự phòng, tôi lại đi tìm một cái khác là được rồi, sẽ không làm chậm trễ thí nghiệm."
Người phụ trách phòng thí nghiệm là một người phụ nữ trung niên, hình thể có chút mập, lúc nói chuyện mỉm cười mang lại cho người ta một loại cảm giác rất thân thiết, trái ngược hẳn so với Đỗ Ngọc Minh.
"Đây không phải là vấn đề có hàng tích trữ hay không, một thiết bị thí nghiệm như vậy đã có giá hơn ba vạn tệ rồi, bị vỡ cũng phải trong sở xuất, thực sự là tai vạ gió bay mà." Đỗ Ngọc Minh không buông không tha nói:
"Sớm biết như vậy tôi đã không để cho bọn họ vô rồi."
Nói xong, Đỗ Ngọc Minh nhìn hai mươi mấy người huyện Đông Ba, còn nói:
"Tất cả mọi người không được vào nữa, đứng ở cửa xem là được rồi, miễn lại đem đồ trong phòng thí nghiệm của chúng tôi làm vỡ nữa."
"Chỉ là cái thiết bị hơn ba vạn mà thôi, có cần phải hung dữ không để yên như vậy không?"
"Anh Lâm, xin lỗi ..."
Lâm Dật gật đầu, kéo Lý Tự Cẩm ra phía sau lưng mình, hướng về người phụ nữ trung niên trong phòng thí nghiệm nói:
"Chủ nhiệm Miêu, thiết bị thí nghiệm bị vỡ bao nhiêu tiền?"
"Này, chuyện này..."
Bởi vì Lâm Dật và những người khác là thông qua quan hệ mới đến đây cùng học tập, Miêu Lệ Quyên cũng không tiện để cho bọn họ bồi thường tiền, nhưng chuyện này không phải là việc mình có thể quyết định được.
"Không có chuyện gì, không cần do dự gì cả, trực tiếp nói cho tôi biết bao nhiêu tiền là được."
"Vật này là nhập khẩu từ nước Mỹ, có thuế vận chuyển đến chỗ chúng tôi, ước chừng là 34000 tệ."
"Có thể đưa điện thoại di động của cô cho tôi mượn dùng một chút được không?"
"Điện thoại di động của tôi?"
"Đúng, mượn dùng một ph
Miêu Lệ Quyên không có gan từ chối, sau khi mở khóa liền đưa cho Lâm Dật.
Lâm Dật mở ra WeChat, tìm mã thanh toán và chuyển 40.000 nhân dân tệ qua cho Miêu Lệ Quyên.
"Chủ nhiệm Miêu, tôi đã chuyển cho cô 40 ngàn, trong đó có 34000 cô chuyển cho tài vụ, còn dư lại 6000 tệ cô cầm mua ly cà phê uống. Sau khi để cô nói chuyện với chúng tôi lâu như vậy, cũng không thể để cô uổng công khổ cực được."
------
Dịch: MBMH Translate