Chương 1456: Lão Đại Tới.
Chương 1456: Lão Đại Tới.
Nhìn thấy trên điện thoại di động có thêm 40 tệ, Miêu Lệ Quyên sửng sốt một hồi lâu.
Ngoại trừ khoản tiền cần báo cáo trong viện, còn dư lại 6000 tệ cũng đã bằng một tháng lương của mình rồi.
"Chủ nhiệm Lâm như này không được hay lắm, tiền này tôi không thể nhận được."
"Không sao đâu, đây không phải là công quỹ, là tiền riêng của tôi, cô cứ cầm đi, đừng có gánh nặng trong lòng."
"Tiền của anh ..."
Đỗ Ngọc Minh với Miêu Lệ Quyên đều cảm thấy kinh ngạc.
Anh ta chỉ là một chủ nhiệm nho nhỏ của văn phòng xóa đói giảm nghèo, làm sao lại có nhiều tiền như vậy chứ?
Nếu như là anh tham ô, cũng không thể nào hào phóng như vậy được.
"Anh, sao anh lại làm như vậy? Vậy mà chi một khoản tiền lớn như vậy?"
Đỗ Ngọc Minh cảm thấy có chút mất mặt, lạnh mặt nói.
"Tùy anh nghĩ như thế nào thì nghĩ." Lâm Dật không nhịn được nói:
"Nói chung anh bớt nói lại là được, để cho lỗ tai của tôi được yên tĩnh một chút."
Đỗ Ngọc Minh lông mày cau lại, "Anh tốt nhất là làm rõ tình hình đi, đây là viện nghiên cứu nông nghiệp của chúng tôi, là địa bàn của tôi, tất cả các anh phải nghe lời của tôi."
"Chủ nhiệm Đỗ anh bình tĩnh lại đi, anh Lâm cũng không phải có ý đó."
Thấy hai bên sắp cãi nhau tới nơi, Lý Tự Cẩm liền vội vàng tiến lên điều chỉnh không khí.
Đến nơi này là để học hỏi, nếu như cãi nhau với lãnh đạo của người ta, cũng sẽ không được tốt lắm.
"Vậy anh ta là có ý gì!" Đỗ Ngọc Minh trừng mắt lạnh lùng nhìn chất vấn:
"Tôi nói cho các anh biết, bắt đầu từ bây giờ, các anh đều đi ra ngoài cho tôi. Chuyện này tôi sẽ báo lại với lão Vương, đều thu dọn đồ đạc trở lại!"
Ban đầu Đỗ Ngọc Minh cũng không muốn tiếp đón đám người Lâm Dật với Lý Tự Cẩm. Chỉ là nể mặt mũi của Vương Vận Giang nên mới bất đắc dĩ mà nhận.
Hiện tại xảy ra chuyện như vậy, chính mình liền đứng ở điểm cao nhất đạo đức.
Cho dù là Vương Vận Giang cũng không nói ra được cái gì, không chỉ có thể tiết kiệm thời gian với sức lực của mình, còn có thể khiến ông ta thiếu mình một cái ân tình.
Quả thực là một công đôi việc mà.
"Chuyện này..."
Lý Tự Cẩm bối rối, cô không nghĩ tới chuyện này lại ầm ĩ đến nước này.
Nếu như cứ như vậy trở về, nhất định phải lần lượt huấn.
Két kẹt ——
Ngay khi Lâm Dật đang định nói chuyện, cửa phòng thí nghiệm bị đẩy ra, một nam một nữ từ bên ngoài đi vào.
Người đàn ông đã có tuổi, mái tóc hơi bạc, ít nhất cũng hơn sáu mươi tuổi.
Nhưng người phụ nữ bên cạnh ông ta lại rất ưu nhã, mặc quần đùi màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác nhung đen, cùng với mái tóc dài uốn sóng lớn, hình tượng như một đại tỷ. Nếu là số đo phía trước người lại lớn một chút, quả thực so với Điền Nghiên giống nhau như đúc.
"Viện trưởng Trần, thư ký An, hai người đã tới."
Nhìn thấy hai người đi vào, Đỗ Ngọc Minh sắc mặt khá hơn nhiều, anh ta không chỉ có lộ ra nụ cười mà còn cúi đầu chào.
Viện trưởng Trần trong miệng anh ta tên là Trần Thực, là viện trưởng của viện nghiên cứu nông nghiệp Băng Thành nông, điển hình là người đứng đầu.
Người phụ nữ bên cạnh tên là An Ninh, là thư ký của Trần Thực, cũng là cháu gái của bạn cũ của ông ta, xuất phát từ quan hệ ân tình, lại tăng thêm đối đáp chuyên nghiệp liền được sắp xếp vào bên cạnh mình.
"Xảy ra chuyện gì." Trần Thực hỏi.
"Những người này là từ thành phố Dư Hàng huyện Đông Ba đến học tập, nhưng một chút quy củ cũng không có. Họ làm vỡ thiết bị thí nghiệm nhập khẩu của chúng ta, cuối cùng lại còn cãi nhau với tôi nữa. Tôi dự định sẽ kết thúc lần học tập này, để cho bọn họ quay trở về."
"Quả thực là hồ đồ!"
"Quả thật là có chút quá đáng." Đỗ Ngọc Minh nói:
"Không theo quy củ làm việc vậy thì thôi đi, hơn nữa còn làm dáng vẻ lý lẻ đầy mình chứ. Tôi thật sự không biết bọn họ sẽ như vậy, nếu không tôi tuyệt đối đã không để bọn họ chạy tới đây rồi!"
Miêu Lệ Quyên lắc đầu một cái, có chút đau lòng thay cho Lâm Dật với Lý Tự Cẩm.
Làm vỡ đồ đương nhiên là bọn họ không đúng, nhưng người ta cũng đã bồi thường tiền rồi, cũng không cần phải làm quá vấn đề lên như vậy.
Lần này tới cũng không dễ dàng gì, ở còn chưa tới một ngày, đã muốn đem người ta đánh đuổi đi, chủ nhiệm Đỗ ít nhiều gì cũng có chút quá đáng.
"Tôi nói người hồ đồ là anh!"
"Hả?"
Đỗ Ngọc Minh với Miêu Lệ Quyên đều hết sức ngạc nhiên nhìn Trần Thực.
Lão viện trưởng tính khí từ trước đến giờ rất tốt, hôm nay làm sao lại nổi giận lớn như vậy chứ?
Hơn nữa còn chĩa hướng mũi nhọn về phía Đỗ Ngọc Minh, này có điểm không đúng.
An Ninh theo bản năng liếc mắt nhìn Lâm Dật, dường như muốn nhìn trên người anh tìm ra chút đầu mối.
Nhưng càng nhìn càng có một loại cảm giác nhìn không thấu.
"Viện trưởng Trần, tôi đều là làm việc theo quy tắc, tôi có làm gì sai đâu?"
"Anh đi ra ngoài trước, đợi lát nữa tôi sẽ xử lý anh sau!"
Đỗ Ngọc Minh bị dọa sợ run một cái, trong lòng có chút oan ức, chính mình không hề làm gì cả, tại sao phải xử lý mình.
Đỗ Ngọc Minh với Đàm Tùng Minh mặt mày xám xịt đi ra ngoài.
Trần Thực nhiệt tình đi tới trước mặt Lâm Dật, bắt lấy tay của anh.
"Chủ nhiệm Lâm, thực sự xin lỗi, tôi mấy ngày nay đi công tác ở Phụng Thiên không kịp chạy về đón tiếp anh, trong lòng anh cũng đừng trách tôi."
"Không có không có, vốn là việc này cũng đã làm phiền tới các ông rồi, ông làm như vậy làm tôi cũng có chút hơi ngượng."
"Đều là việc chúng tôi nên làm." Trần Thực nói:
"Còn có chuyện vừa nãy của Đỗ Ngọc Minh, tôi ở đây nói xin lỗi với anh, sau khi về tôi nhất định sẽ nghiêm túc xử lý anh ta."
Lâm Dật gật đầu, "Quả thực nên xử lý một chút, loại người ham lợi ích như anh ta giữ lại chính là con sâu làm rầu nồi canh, sớm dọn dẹp sạch sẽ một chút, đối với các ông mới có lợi."
"Chủ nhiệm Lâm yên tâm, tôi khẳng định sẽ cho anh một lời giải thích."
Miêu Lệ Quyên đứng ở một bên nhìn đến ngây người.
Viện trưởng Trần là viện sĩ của học viện kỹ thuật Trung Quốc, chính thính cấp bậc, chủ nhiệm Lâm trước mặt này nhiều lắm xem như là cục phó, cấp bậc hành chính của hai người có khác biệt một trời một vực.
Nhưng tại sao viện trưởng Trần lại dùng thái độ này nói chuyện với anh ta?
Có phải là đã bị đảo ngược rồi hay không?
"Chuyện của Đỗ Ngọc Minh tôi sẽ không tham dự vào, chúng tôi tới đây chính là vì muốn học hỏi kỹ thuật gieo trồng mới. Chúng tôi muốn cải thiện đất ở huyện mình và trồng một số cây trồng kháng kiềm. Những công việc phiền phức này cũng phải phiền viện trưởng Trần giúp chúng tôi sắp xếp một chút." Lâm Dật nói:
"Về phần phương diện chi phí, ngài cũng không cần lo lắng, liền theo quá trình bình thường đi, chi tiêu với chi phí trực tiếp báo cho chúng tôi một con số là được."
"Nói tiền cũng quá khách khí rồi, nói không chắc chúng tôi về sau còn có việc cầu đến ngài giúp đỡ. Đến lúc đó ngài bật đèn xanh cho tôi, thường xuyên qua lại bù đắp là được rồi."
Lâm Dật cũng không phải là loại người già mồm, cười nói:
"Vậy tôi sẽ không khách khí với ông nữa, về sau nếu ông có việc gì cần giúp đỡ, cứ việc nói một tiếng là được."
Trải qua thời gian dài, Lâm Dật không muốn thiếu nợ ân tình ai, bởi vì không có cách nào trả lại được.
Nhưng lần này lại không khách sáo.
Bởi vì món nợ này căn bản không phải một mình anh trả, nó sẽ được ghi trên đầu của Lương Nhược Hư.
Việc của mình là về sau bồi thường lại cho cô ấy là được rồi, về phần làm sao để bồi thường, đối với thế giới bên ngoài cũng không đủ nhân đạo.
"Vậy chuyện này cứ quyết định vậy đi."
Trần Thực nhìn đồng hồ đeo tay một cái, "Cũng đã giữa trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm trước, công việc cụ thể sẽ bắt đầu vào buổi chiều. Thật vất vả mới đến được một chuyến, cũng không cần phải gấp gáp."
"Tất cả đều nghe viện trưởng Trần sắp xếp."
Một đám người lần lượt đi ra ngoài, ở cửa gặp phải Đỗ Ngọc Minh đang đứng ngồi không yên.
"Viện trưởng Trần ..."
"Cậu về văn phòng dọn dẹp một chút đồ vật, buổi chiều không cần tới đây nữa."
------
Dịch: MBMH Translate