Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1459 - Chương 1457: Bị Để Mắt Tới.

Chương 1457: Bị Để Mắt Tới.
Chương 1457: Bị Để Mắt Tới.
Chương 1457: Bị Để Mắt Tới.




Đỗ Ngọc Minh trợn mắt há hốc mồm, sửng sốt một hồi lâu cũng không phản ứng lại.

Sau khi ra khỏi phòng thí nghiệm, anh ta vẫn luôn đứng ở cửa ra vào, thấp thỏm bất an, suy nghĩ xem vấn đề đã xảy ra ở phần nào.

Vốn muốn hỏi rõ xem có chuyện gì, sau đó lại giải thích một chút, việc này coi như qua.

Không nghĩ tới lại muốn sa thải mình!

Dù công việc hiện tại ổn định, nhưng với năng lực và địa vị của Trần Thực muốn sa thải mình cũng chỉ cần một câu nói là xong!

"Viện trưởng Trần, tôi muốn biết là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại sa thải tôi."

"Cậu còn không biết xấu hổ mà đi hỏi tôi à? Tự mình suy nghĩ đi!"

Trần Thực hừ lạnh một tiếng, liền dẫn đám người Lâm Dật cùng nhau rời đi.

Mà Đỗ Ngọc Minh đến bây giờ cũng chưa biết đã xảy ra chuyện gì.

"Chủ nhiệm Miêu, cô đừng đi."

Nhìn thấy Miêu Lệ Quyên từ trong phòng thí nghiệm đi ra, Đỗ Ngọc Minh đi tới.

"Vừa nãy trong phòng đã xảy ra chuyện gì vậy? Viện trưởng Trần tại sao lại sa thải tôi."

"Nguyên nhân cụ thể tôi cũng không biết, nhưng cái người tên là chủ nhiệm Lâm có thể có thân phận không bình thường. Chính là bởi vì một câu nói của anh ta, viện trưởng Trần mới quyết định sa thải anh."

"Này, điều này sao có thể? Anh ta không phải chỉ là một chủ nhiệm văn phòng xóa đói giảm nghèo thôi sao? Viện trưởng Trần làm sao có thể coi trọng anh ta được chứ."

"Có thể sau lưng người ta còn có người chống lưng cho." Miêu Lệ Quyên nói ra điểm mấu chốt của chuyện này.

"Anh suy nghĩ thử đi, nếu như anh ta chỉ là người bình thường, có thể tùy tiện liền lấy ra 40 ngàn tệ để tính tiền sao? Nhất định là anh ta còn có thân phận khác nữa, cho nên mới có bộ dạng này."

"Chuyện này..."

Vẻ mặt Đỗ Ngọc Minh như đưa đám, hối hận phát điên lên, nếu sớm biết như vậy đã chiêu đãi đồ ăn ngon rượu ngon rồi.

Miêu Lệ Quyên bất đắc dĩ lắc đầu một cái, bất lực không giúp được gì rời đi.

Mà trong đầu của cô thì hiện lên hình ảnh của Lâm Dật, tự nhủ:

"Thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được, nước biển không thể đo lường."

Buổi trưa, Trần Thực vốn định đưa Lâm Dật ra ngoài ăn, nhưng bị Lâm Dật từ chối, không muốn làm phiền đến người khác quá nhiều.

Dứt khoát ở trong căng tin viện nghiên cứu ăn một bữa đơn giản. Nhưng hai người cũng đều uống không ít, trong bữa ăn đều nâng ly cạn chén, không còn biết trời đâu đất đâu.

Xế chiều hôm đó, Miêu Lệ Quyên dẫn dắt người từ huyện Đông Ba thăm quan bên trong viện nghiên cứu.

Mà Lâm Dật và những người khác cũng đã vạch ra nhiệm vụ học tập tiếp theo rồi.

Trần Thực rất hào phóng, không có chút nào keo kiệt, ông ta lấy hết tất cả tài nguyên của viện nghiên cứu ra hỗ trợ hết mình cho Lâm Dật một cách vô điều kiện.

Tuy nhiên, sẽ cần một thời gian để nghiên cứu vấn đề cấu trúc đất và cây trồng chống kiềm. Còn các khía cạnh khác thì có thể giải quyết trong một tuần đến nửa tháng tới.

Hơn bốn giờ chiều, mọi công việc cũng đã chuẩn bị xong xuôi, các hoạt động trong ngày cũng kết thúc.

Chuẩn bị bắt đầu từ ngày mai, chính thức bắt đầu học tập liên quan đến gieo trồng, cùng với kiến thức phương diện nuôi trồng.

...

Cùng lúc đó, bên ngoài viện nghiên cứu có một chiếc xe Lexus 570 đang đậu, hai bên cửa sổ xe mở toang ra, trên xe có hai người đang ngồi.

Chỗ ngồi ghế lái có một người đàn ông tóc ngắn, mặc dù trên người bao phủ kín, nhưng có thể nhìn thấy trên mu bàn tay của anh ta đều là hình xăm.

Mà người ngồi bên ghế tài xế, thì ra là Tôn Mãn Gia.

Tài xế chính là thủ hạ tâm phúc của anh ta, Tả Toàn Lập.

"Anh, không phải chỉ là đến kiểm tra người kia sao? Em mang mấy người lại đây là được rồi, anh cần gì tự mình chạy tới một chuyến chứ, thật lãng phí thời giờ của anh."

"Nhàn rỗi không có chuyện gì, vừa vặn tới xem một chút." Tôn Mãn Gia đang ngậm thuốc lá, nhìn về phía cổng lớn viện nghiên cứu, nói:

"Gần đây tôi vừa ý một người phụ nữ làm việc ở đây, vừa hung dữ, cái mông, đôi chân kia nhìn khá là được. tôi cũng đã thích một thời gian dài rồi."

"Anh thích thì liền động thủ đi, giữ lại làm gì."

"Tôi cũng đã sớm động thủ rồi, nhưng người ta không phản ứng lại với tôi, lại còn cho tôi nhìn sắc mặt."

"Chậc chậc chậc, này cũng thật là mạnh mẽ nha."

"Tính khí của phụ nữ Đông Bắc nào có ai tốt."

"Lai lịch của đối phương đã điều tra rõ ràng chưa? Không thể đã kết hôn được." Tả Toàn Lập hỏi.

"Chuyện này tôi sớm đã điều tra kỹ rồi." Tôn Mãn Gia nói:

"Chính là con gái lớn của Bát Kinh Hoàng, nhưng đã có bạn trai, mà như vậy càng tốt cuộc vui càng thú vị hơn, ha ha ..."

"Anh, em biết ngay anh là người như thế nào mà."

"Con mắt của cậu linh động một chút, tôi chợp mắt một xíu, nếu như hai người kia xuất hiện, nhớ phải gọi cho tôi."

"Nhanh nhanh lên, anh đừng ngủ, người đi ra rồi."

Tả Toàn lập ném tàn thuốc lá trên tay xuống.

"Người đàn ông kia nhìn trông rất giống người ở trong video kia. Hơn nữa anh xem bên cạnh anh ta đi, còn có một đám nhà quê đi theo nữa, cô ta cũng không cho lão đại chút mặt mũi nào."

Tôn Mãn Gia nghiêm túc gật đầu, "Hẳn là anh ta không sai rồi, thật là tới nơi này làm việc."

Tả Toàn Lập cầm điện thoại di động, chụp mấy bức hình Lâm Dật, chuẩn bị lấy về để xác nhận thân phận.

"Anh, bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ, nhìn cao ngạo, chân còn rất dài, người anh muốn là cô ta à."

"Đúng, chính là cô ấy, thư ký viện trưởng, lớn lên xinh rất xinh đẹp."

"Nào chỉ có xinh đẹp chứ, quả thực chính là cực phẩm mà." Tả Toàn Lập nói với ánh mắt thèm thuồng:

"Vẫn là ánh mắt của anh sắc bén, em mỗi ngày đều đi qua đi lại trên phố cũng chưa từng thấy người nào xinh đẹp như vậy."

"Con mắt của cậu lớn lên chính là để bày biện cho vui mà."

Tả Toàn Lập cười hắc hắc, "Anh, chúng ta làm gì bây giờ? Người cũng đã xác định rồi, đi tới đánh anh ta một trận à?"

"Không được." Tôn Mãn Gia nói:

"Tôi còn phải trở lại xác nhận một chút, xem thử anh ta có phải là chủ tịch của tập đoàn Lăng Vân hay không? Nếu như đúng là vậy, thì vẫn chưa thể động thủ với anh ta được."

"Nhưng bất kể nói như thế nào đi nữa, việc này cũng phải giải quyết, không cho lão đại mặt mũi, quyết không thể để cho anh ta thoải mái mà rời đi được!"

"Vậy còn phải xem thử anh ta có biết thức thời không." Tôn Mãn Gia nói:

"Anh trai tôi tính tình tốt hơn nhiều, nếu như anh ta tự phạt ba bình, bồi cái lễ nói lời xin lỗi, nói không chắc tôi cũng sẽ không truy cứu nữa."

"Vậy thật là là tiện nghi cho anh ta mà!"

Tôn Mãn Gia bình thản nói, "Nhưng với tính cách điên dại như anh ta, tôi đoán là không thể nào rồi."

"Em thích thu thập những người như vậy." Tả Toàn Lập nói:

"Đến chỗ chúng ta, là Long được cuộn lại, là hổ đang nằm, chỉ cần em để đao gác ở cổ của anh ta, là có thể đem anh ta hù chết."

"Đừng có lỗ mãng như vậy, chúng ta hiện tại cũng là người làm kinh doanh trong sạch." Tôn Mãn Gia cười nói.

Có thể thấy, cho dù điều tra được thân phận của Lâm Dật, biết anh là chủ tịch của tập đoàn Lăng Vân, Tôn Mãn Gia cũng sẽ không để anh vào trong mắt.

Bởi vì bọn họ trước đó, cũng đã từng làm hoạt động như vậy, những người giàu có và quyền lực trong danh sách đều vênh vang đắc ý tới bên này khảo sát qua, từng cái phảng phất chỉ biết nắm lỗ mũi nhìn người.

Nhưng khi nhìn đám người Tôn Mãn Lâu về sau mỗi một người đều rất đàng hoàng.

Sợ hãi mà tè thẳng ra quần, liền cái rắm cũng không dám thả.

"Nếu không thể động thủ với anh ta, chúng ta hiện tại làm chút gì đó chứ?" Tả Toàn Lập nói:

"Cũng không thể cứ đứng ở đây nhìn không được."

Nhìn An Ninh cách đó không xa, Tôn Mãn Gia cười híp mắt sờ cằm.

"Cũng đã tới rồi, làm sao cũng phải lên chào hỏi người ta chứ, nói không chắc hôm nay liền có thể hẹn gặp được đấy."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment