Chương 1461: Muốn Ăn Cơm Với Tôi? Anh Ta Cũng Xứng Sao?
Chương 1461: Muốn Ăn Cơm Với Tôi? Anh Ta Cũng Xứng Sao?
Trong mắt Nhiếp Chính Dương tràn đầy hoảng sợ, trước lúc này, anh chẳng thể nghĩ được gì cả.
Người đùa giỡn bạn gái mình lại là Đông Bắc Vương, em trai của Tôn Mãn Lâu!
Bản thân mình lại đắc tội người như vậy, không khác gì đang đắc tội Tôn Mãn Lâu cả!
Ba!
Một bàn tay của Tả Toàn Lập đập lên mặt Nhiếp Chính Dương.
Một bạt tay vang dội trực tiếp đánh cho anh ta mơ màng, trước mắt đều là sao.
“Tôi con mẹ nó đang hỏi anh đó!”
“Các người muốn làm gì!”
An Ninh ngăn tại trước mặt Nhiếp Chính Dương, bảo vệ anh sau lưng, trợn mắt nhìn nhìn Tả Toàn Lập, không cho anh ra bước qua.
“Ninh đại mỹ nữ, cô như vậy thì sao tôi có thể động thủ được.” Tả Toàn Lập ra vẻ khó xử, nói:
“Là bạn trai cô muốn động thủ với chúng tôi, cũng không thể trách lên đầu chúng tôi được.”
“Các vị đại ca, chuyện vừa rồi chỉ là hiểu lầm, là chúng tôi không đúng.” Nhiếp Chính Dương nói:
“Nếu không thì như vậy đi, tôi sẽ sắp xếp một bàn, bồi thường cho các người, xem như là lời xin lỗi.”
“Thái độ xin lỗi này còn được, nhưng không cần anh đâu.” Tả Toàn Lập nói:
“Vẫn nên để cho bạn gái của anh đi cùng thôi, về phần anh thì nhanh cút ra xa một chút.”
“Anh, anh có ý gì!”
“Còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi có ý gì?” Tả Toàn Lập nói:
“Thì mẹ nó là bảo anh nhanh cút đi một chút, đừng đứng đây làm chướng mắt tôi nữa!”
Nói xong, Tả Toàn Lập kéo lấy An Ninh.
“Anh làm gì, nhanh buông tôi ra!” An Ninh vừa giãy giụa vừa nói.
“Buông ra là chuyện không có khả năng, bạn trai cô vừa mới nói sẽ để cô ăn một bữa cơm với chúng tôi coi như là bồi tội. Nếu chúng tôi thả cô đi, vậy thì không phải sẽ lỗ sao. Cô cho rằng anh tôi là người có thể tùy tiện mắng à?”
Tả Toàn Lập cười híp mắt nhìn sang Nhiếp Chính Dương, nói:
“Anh nói xem có đúng hay không?”
“Chuyện này...”
Nhiếp Chính Dương và hai người bạn thân của anh ta bị dọa cho không dám ngẩng đầu.
Ấp úng nửa ngày, đều không dám lên tiếng.
Trên mặt An Ninh đầu tiên là chờ mong, nhưng rất nhanh liền biến thành thất vọng.
“Cô xem một chút, bạn trai cô đã không lên tiếng, rõ ràng chính là chấp nhận, hẳn là không cần tôi nói thêm gì nữa đúng không.”
“Anh nghĩ thì hay lắm!”
Cho dù trong lòng thất vọng, nhưng An Ninh cũng không có ý định khuất phục, gương mặt lạnh lùng, như là một con cọp cái.
Hơn nữa còn là cọp cái đúng chuẩn Đông Bắc.
“Bạn trai cô đã đáp ứng, việc này đã không còn phụ thuộc vào cô nữa rồi.”
“Được rồi, chuyện của cô ấy đã xử lý xong, còn có những chuyện khác nữa.”
Tả Toàn Lập cười gật đầu, sau đó nhìn Lâm Dật một chút, biểu lộ nghiền ngẫm.
Lâm Dật có chút buồn bực, anh ta đang cười cái cọng lông?
“Các người đưa mấy người này sang một bên trước, chúng tôi có chút việc riêng muốn nói.” Tả Toàn Lập nói.
“Đã biết, anh Lập.”
Bọn người An Ninh bị mang đi, Tôn Mãn Gia đi về phía Lâm Dật.
“Lâm tổng, trước tự giới thiệu mình một chút, tôi là tổng giám đốc tập đoàn Hán Nghênh, Tôn Mãn Gia.”
“Lâm tổng?”
“Anh còn biết tôi là ai sao?” Lâm Dật nhướng mày.
“Chủ tịch của tập đoàn Lăng Vân danh tiếng lẫy lừng, sao tôi sao có thể không biết được.”
Thân phận của mình bại lộ, đây là chuyện mà Lâm Dật không nghĩ tới, những tên lưu manh này có khả năng không đơn giản như mình nghĩ.
“Sau đó thì sao, anh muốn nói cái gì?”
“Đêm qua, lúc Gulfstream G650 của anh hạ cánh, đoạt đường băng của anh tôi, khiến cho chúng tôi phải bay gần một giờ ở trên trời. Anh hẳn là còn có ấn tượng với chuyện này đi.”
Nghe Tôn Mãn Gia nói vậy, Lâm Dật bừng tỉnh đại ngộ.
Anh vẫn luôn cảm thấy cái tên Tôn Mãn Lâu này có chút quen tai, thì ra là người hôm qua giả trang trước mặt mình.
“Anh nói như vậy, tôi đã biết anh ta là ai rồi.”
Tôn Mãn Gia cười cười, “Là như vậy, anh của tôi muốn làm quen với anh một chút, cùng ăn bữa cơm, không biết Lâm tổng có hứng thú hay không.”
“Không.” Lâm Dật lắc đầu nói:
“Tôi đang chuẩn bị làm đại bảo kiếm, thả lỏng một chút, nhưng nhìn tình trạng trước mắt cũng chỉ có thể đổi chỗ, hi vọng các người có thể tránh đường.”
Nụ cười của Tôn Mãn Gia và Tả Toàn Lập lập tức im bặt.
Hai người nhìn anh với loại ánh mắt xem xét.
“Lúc đoạt đường băng, lá gan không phải là rất lớn à, hôm nay sao lại sợ rồi? Ăn bữa cơm cũng không dám?”
“Không có liên quan đến chuyện có dám hay không, chủ yếu là muốn ăn cơm với tôi thì cấp bậc của đại ca anh còn chưa đủ.” Lâm Dật nói:
“Nói dễ nghe một chút, anh của anh chỉ là một doanh nhân, nhưng nói khó nghe cũng chỉ là một nhóm lưu manh thối, còn muốn ăn cơm cùng tôi? Cũng xứng sao?”
Lời này vừa nói ra, toàn trường đều sợ hãi!
Mấy tên thủ hạ của Tôn Mãn Gia đều bị hù cho dựng cả lông tơ!
Tại Đông Bắc, dám làm nhục danh tiếng của Tôn Mãn Lâu chính là tội chết!
“Con mẹ nó anh nói chuyện tốt nhất nên khách sáo một chú!”
Tả Toàn Lập lạnh giọng nói: “Anh cho rằng mình có chút tiền, có chút địa vị xã hội thì chúng tôi không dám động tới anh sao? Anh nên nhớ kỹ, nơi này là Đông Bắc, danh hào Vương Đông Bắc của đại ca tôi cũng không phải là gọi không!”
“Sau đó thì sao, có quan hệ cái lông gì với tôi à?” Lâm Dật nói:
“Muốn ăn cơm với tôi thì anh bảo anh ta còn phải cố gắng nhiều.”
“Thảo!”
Tả Toàn Lập nhấn nút bấm, thanh đao bắn ra, trực tiếp đặt lên trên cổ Lâm Dật!
“Tôi cho anh một cơ hội, rút lại những lời nói trước đó, nếu không tôi sẽ đâm chết anh!”
Một bên khác, nhìn thấy hình ảnh giương cung bạt kiếm như vậy khiến cho An Ninh bị do cho sắc mặt trắng bệch.
Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hai chắc chắn là có quen biết, nếu không sẽ không có khả năng như vậy!
“Các người rốt cuộc là muốn làm gì, nhanh thả anh ấy ra, nếu không tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của các người!” An Ninh lên tiếng.
“Ha ha...” Tả Toàn Lập quay đầu nhìn An Ninh, “Cô vẫn nên nghĩ cho bản thân mình trước thì hơn.”
Nói xong, Tả Toàn Lập nhìn sang Lâm Dật, “Tôi chỉ cho anh ba giây để xin lỗi, nếu không thì cũng đừng trách tôi sẽ động thủ.”
“Nhìn là biết anh không chuyên nghiệp rồi.” Lâm Dật nói:
“Đi lên thêm một chút, chỗ đó mới là động mạch, một đao hạ xuống, trong vòng một phút, tôi nhất định sẽ chết.”
Tôn Mãn Gia nhìn chằm chằm vào Lâm Dật, đến lúc này, còn có thể ung dung như vậy, vừa nhìn là biết không phải bình hoa.
“Con mẹ nó anh cho rằng tôi không dám có phải không!”
“Nếu như anh thật sự dám, thì thử một chút, tôi nhìn xem lá gan của anh rốt cuộc lớn bao nhiêu.”
“Mẹ nó, dù sao trên người lão tử cũng có không ít mạng người đâu, hôm nay sẽ cho anh ăn mấy đao mới được!”
Tả Toàn Lập không có dông dài, cầm lấy dao găm, đâm về phía Lâm Dật!
Nói thì chậm, nhưng làm thì nhanh!
Tốc độ của Tả Toàn Lập rất nhanh, nhưng Lâm Dật lại càng nhanh hơn!
Anh phất tay móc ra dao găm phòng ngự phía sau lưng, nắm lấy cổ áo của Tả Toàn Lập rồi kéo đến bên cạnh mình!
Phốc phốc!
Một đao đâm vào bụng của anh ta!
Động tác của Tả Toàn Lập bỗng im bặt, lực lượng của thân thể cũng trút dần theo đó, đứng cũng không vững.
“Anh thế mà!” Tả Toàn Lập trừng tròng mắt.
“Anh có phải cho rằng tôi không dám hay không? Vậy anh không khỏi cũng quá xem thường tôi rồi, thật sự coi tập đoàn Lăng Vân tôi phát triển như mọi nhà sao?”
Phốc phốc!
Phốc phốc!
Lâm Dật không cho Tả Toàn Lập cơ hội nói chuyện!
Hai đao liên tục!
Tả Toàn Lập ngất đi tại chỗ!
Giống như một đống bùn nhão vậy!
------
Dịch: MBMH Translate