Chương 1462:
Chương 1462. Mãnh Nam Thở Dài.
Tĩnh!
Yên tĩnh!
Yên tĩnh không một tiếng động!
Nhìn thấy Tả Toàn Lập ngã vào trong vũng máu, người ở chỗ này không ai dám lớn tiếng thở mạnh cả.
Cho dù Tôn Mãn Gia từng gặp qua mưa to gió lớn đều kinh ngạc không ngậm miệng được, chứ đừng nói đến con gái nhà lành như An Ninh.
Tuy cuộc sống của Lâm Dật không phải là quá tỉ mỉ, nhưng nhìn thế nào cũng là người hào hoa phong nhã, không nghĩ tới còn có một mặt tàn nhẫn như vậy!
Lâm Dật ngồi xổm người xuống, thân thể của Tả Toàn Lập run rẩy dữ dội, sợ anh lại cho mình một đao.
Nhưng Lâm Dật chỉ dùng quần áo của anh ta lau sạch vết máu trên thanh dao găm của mình, sau đó lại cất vào.
“Bây giờ có thể tránh đường được chứ.”
Sợ!
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Lâm Dật, Tôn Mãn Gia đã bị dọa sợ.
Lúc người này ra tay, trên mặt không có một chút biểu cảm nào, giống như như một sát thủ chuyên nghiệp vậy!
Hơn nữa lấy sự gan dạ của anh ta, không chỉ dám ra tay với Tả Toàn Lập mà còn dám đoạt đường băng của đại ca, như vậy thỉ bản thân mình trong mắt anh ta chỉ sợ cũng không là gì cả.
Chỉ cần anh ta muốn thì rất có khả năng sẽ một đao đâm tới!
“Tránh đường ra.” Tôn Mãn Gia cẩn thận nói, sau đó theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, không còn dám ngăn cản Lâm Dật nữa.
“Các người cũng thật là, nếu đã biết tôi là ai mà còn dám tới khiêu khích. Cuộc sống của các người đúng là quá dễ chịu rồi, thật sự cần phải gõ một cái.”
Lời nói của Lâm Dật rất ngông cuồng, không lưu lại cho Tôn Mãn Gia chút mặt mũi nào.
Nhưng người kia lại không nói câu nào, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Lâm Dật, phòng ngừa anh lại ra tay với mình.
Mọi người đường nhường lại, Lâm Dật cũng không có ở lâu, trực tiếp đi ra ngoài.
An Ninh đi theo phía sau Lâm Dật, cũng rời khỏi Hán Đường Thủy Hối. Cô không muốn ở chỗ này thêm một phút đồng hồ nào nữa.
Ba người Nhiếp Chính Dương nhìn lẫn nhau một cái, sau đó thận trọng chuyển động bước chân, cũng rời khỏi Hán Đường Thủy Hối.
“Anh, làm sao bây giờ.” Một tên thủ hạ khác của Tôn Mãn Gia đi tới, nói:
“Nếu không bây giờ chúng ta đi gọi người, nhân lúc anh ta còn chưa đi xa đi thu thập anh ta một trận.”
“Thù này tôi nhất định sẽ báo, nhưng bây giờ không phải là thời điểm.” Tôn Mãn Gia nói
“Mau đưa A Lập đến bệnh viện, nếu không lát nữa sẽ không còn kịp mất.”
“Đã biết.”
Tại cửa chính của Hán Đường Thủy Hối, Lâm Dật đứng bên đường, chuẩn bị bắt xe.
Nhưng lúc này, An Ninh đi giày cao gót, mang theo túi, chạy tới trước mặt Lâm Dật.
“Lâm chủ nhiệm, anh muốn đi đâu vậy.”
“Đại bảo kiếm a.” Lâm Dật nói:
“Nơi này không được, chỉ có thể chuyển sang nơi khác.”
Vẻ mặt An Ninh hiện lên vẻ áy náy, “Thật sự xin lỗi, việc này đã liên lụy đến anh rồi.”
“Hình như cũng không liên quan đến cô lắm. Hôm qua lúc chúng tôi tới Băng Thành quả thực đã xảy ra một chút chuyện, cô cũng không cần phải xin lỗi tôi đâu.”
“Vậy thì tôi cũng phải cảm ơn anh, nếu như không có anh thì hôm nay tôi có lẽ sẽ phải ăn cơm cùng bọn họ rồi.”
“Việc nhỏ, cô là người của Trần viện trưởng, mấy ngày này chúng tôi ở Băng Thành, còn làm phiền các người chiếu cố. Chút chuyện này cũng không tính là gì cả, cô cũng không cần để ở trong lòng.”
Sự thoải mái và rộng lượng của Lâm Dật càng làm cho An Ninh cảm thấy xấu hổ.
So với cậu ấy thì tầm mắt của mình quả thực quá nhỏ.
“Ninh Ninh!”
Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện, Nhiếp Chính Dương và hai người bạn của anh ta chạy tới từ phía sau.
Khi đối mặt với Nhiếp Chính Dương lần nữa, tâm trạng của An Ninh đã không còn cách nào có thể bình thản giống như trước.
Tại thời điểm cô bị bắt lấy, cô vốn cho rằng Nhiếp Chính Dương sẽ vì mình mà dùng hết toàn lực, liều lĩnh xông lại, nhưng chưa từng nghĩ qua, anh ta lại không có bất kỳ hành động nào.
Cho dù khi đó, không làm gì mới là biện pháp bảo đảm nhất.
Nhưng có người phụ nữ nào mà không ôm giấc mộng công chúa, tại lúc bản thân mình gặp nguy hiểm, vương tử sẽ mạo hiểm đứng ra.
Vào thời khắc ấy, An Ninh thậm chí nghĩ tới, nếu như Nhiếp Chính Dương có thể liều lĩnh xông lại thì bản thân cô cũng không để ý đến việc ăn cùng bọn họ bữa cơm, bảo vệ an toàn cho anh, thậm chí là quyết định, cứ như vậy mà gả mình đi.
Nhưng bây giờ, cô đã không cách nào xác định, người đàn ông ở trước mắt mình liệu có phải là người để cho mình phó thác cả đời hay không nữa.
Chuyện này khiến cho cô rất mâu thuẫn, thậm chí là không có cách nào lựa chọn.
“Anh không sao chứ.”
“Đều rất tốt, về nhà nghỉ ngơi một lát sẽ không sao nữa.” Nhiếp Chính Dương nói:
“Nhưng anh lo lắng em, em có bị thương hay không.”
“Em rất tốt, không có việc gì.”
“Em không bị thương gì thì tốt.” Nhiếp Chính Dương nói:
“Chuyện trước mắt đều đã giải quyết, chúng ta cũng trở về đi.”
“Chuyện này...”
An Ninh do dự, suy đi nghĩ lại, ngay cả bản thân cô cũng không biết vì sao lại do dự.
Bởi vì lúc trước chính là nghĩ như vậy, sau khi đưa Lâm Dật đến đây, thì rời đi cùng Nhiếp Chính Dương.
Nhưng bây giờ, cô lại không muốn đi, cũng không phải là muốn ở cùng Lâm Dật, chỉ là có chút không biết làm sao để đối mặt với Nhiếp Chính Dương.
“Lâm Dật là khách hàng của viện chúng em, Trần viện trưởng đã bảo em phải chiêu đãi anh ấy thật tốt, em không có cách nào bỏ người lại được.” An Ninh nói:
“Hơn nữa anh còn bị thương, nên đi về trước đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.”
Nhiếp Chính Dương thay đổi sắc mặt, ánh mắt nhìn Lâm Dật tràn đầy địch ý.
“Em không phải mới vừa nói, sau khi đưa anh ta đến thì đi cùng anh sao, sao giờ lại thay đổi rồi!”
“Nhưng em còn chưa đưa người tới nơi, nhiệm vụ không hoàn thành thì không thể đi.”
“Vậy thì cứ tìm một trung tâm tắm rửa, em đưa anh ta qua, sau đó anh sẽ đưa em rời đi.”
An Ninh nắm thật chặt ví cầm tay, nhẹ cắn môi.
“Đến lúc đó rồi nói sau.”
“Đừng để đến lúc đó lại nói, lên xe trước, anh sẽ đi theo phía sau em, sau đó chúng ta cùng đi.”
An Ninh bất đắc dĩ, gật gật đầu, “Lên xe trước đi.”
An Ninh đưa Lâm Dật lên Audi A4 của mình.
Nhưng không cố ý chờ đợi Nhiếp Chính Dương, tìm địa chỉ trên bản đồ một chút liền lái đến cho cần lái.
Bầu không khí hoàn toàn khác biệt với lúc mới đến, có chút áp lực, khiến cho Lâm Dật cũng không biết nói cái gì cho phải.
“Anh có biết làm sao để bỏ người khác lại không?” An Ninh nhẹ giọng hỏi.
Lâm Dật nhìn thoáng qua kính chiếu hậu.
Cách khoảng mười mấy mét, đằng sau chính là Cadillac của Nhiếp Chính Dương.
“Là muốn bỏ bạn trai của cô lại sao?”
“Ừm.” An Ninh gật gật đầu.
“Như vậy không tốt lắm đâu, tôi sợ anh ta nửa đêm sẽ nguyền rủa tôi.”
“Chủ yếu là hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh ấy.” Giọng điệu của An Ninh vô cùng bình tĩnh:
“Nếu như anh biết làm sao để bỏ lại người thì nói cho tôi biết, không biết thì thôi.”
“Chuyện này đơn giản, trước đó tôi có đọc qua tin tức trên mạng, nói đường Băng Thành các người tựa như mê cung, muốn bỏ lại người không phải là chuyện quá đơn giản sao.”
Lâm Dật chỉ và ngã tư đường, nói:
“Đến góc bên phải kia thì rẽ vào.”
An Ninh làm theo.
“Nhấn ga, tăng tốc tới 60 km/h, có thể vượt qua trước giây đèn xanh cuối cùng, sau đó nhìn thấy ngã tư lại rẽ phải, cơ bản chính là như vậy.”
“Đã biết.”
Dựa theo lời Lâm Dật nói, An Ninh rất nhẹ nhàng đã bỏ lại Nhiếp Chính Dương.
Lâm Dật không ngừng chẹp miệng.
Cái này mẹ nó nếu như là bởi vì mình mà chia tay không biết sai lầm sẽ lớn thế nào nữa.
Ông trời cũng quá không công bằng, tại sao lại cho mình vẻ đẹp trai lại còn có tiền, hơn nữa còn biết đánh nhau?
Ai... (Mãnh nam thở dài)
------