Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1467 - Chương 1465: Rượu Này Rất Mạnh.

Chương 1465: Rượu Này Rất Mạnh.
Chương 1465: Rượu Này Rất Mạnh.
Chương 1465: Rượu Này Rất Mạnh.




“Ngay cả điều này cũng không biết? Các người đúng là một đôi tình nhân đơn thuần.”

An Ninh suy nghĩ thật lâu, nhưng vẫn không hiểu nổi.

Chuyện kẹp lấy này, thấy thế nào đều có quan hệ với phía dưới, có liên quan gì đến phía trên sao.

“Anh đang nói gì vậy, kỳ kỳ quái quái, cái này có quan hệ gì sao?”

“Đương nhiên là có.” Lâm Dật nói:

“Cô có dùng đũa kẹp bánh trôi không?”

“Đương nhiên.”

“Dùng mấy chiếc đũa?”

“Đương nhiên là hai cái, chuyện này còn cần phải hỏi sao.”

“Vậy cô đã thử qua, dùng hai cái bánh trôi kẹp một chiếc đũa chưa?”

Nói xong, Lâm Dật sải bước đi tới bên cạnh chiếc xe A4.

An Ninh chậm hiểu, nhưng rất nhanh đã hiểu ra, khuôn mặt cũng đỏ lên, giống như đàn neon rực rỡ đang chiếu sáng trước cửa.

“Đồ tra nam lưu manh!”

Trở lại trên xe, hai người rất ăn ý mà kết thúc đề tài này.

Nhưng lúc thắt dây an toàn, An Ninh lại giống như đang thị uy, cố ý để dây chen giữa hai ngọn núi, giống như là muốn nói rõ vấn đề gì đó.

Nhưng Lâm Dật căn bản không có tâm tư nhìn.

Không đến cup D, căn bản là không lọt nổi vào mắt xanh của anh.

Nhưng con người chính là một loại loài động vật kỳ quái, nhất là phụ nữ.

Lúc anh liếc trộm cô thì hận không thể dùng một bàn tay đập qua, để toàn thế giới đều biết đối phương là thứ tra nam.

Nhưng nếu như anh không có chút hứng thú nào, nhìn cũng không nhìn, thì trong lòng bọn họ lại không được tự nhiên.

Sẽ tìm cách muốn gây sự chú ý với đối phương.

Đương nhiên, tình huống cụ thể còn phụ thuộc vào giá trị nhan sắc của đối phương nữa.

Tổng kết lại chính là chết vì hạn, chết vì úng, giống như mẹ đánh mình vậy, không giảng đạo lý.

An Ninh lái xe, đưa Lâm Dật đến một quán bar tên là Muse.

Phong cách bài trí bằng kim loại nặng điển hình, bầu không khí bên trong ồn ào, càng có thể giúp người phát tiết tâm trạng một cách tốt nhất.

Lâm Dật và An Ninh đến, thu hút không ít sự chú ý của nam nữ ở đây.

Tổ hợp trai xinh gái đẹp cho dù đi đến nơi nào thì đều hấp dẫn người khác.

“A, người phụ nữ nhìn khá quen, hình như đã gặp ở đâu đó.”

Người nói chuyện tên là Trương Tiểu Quân, mặc một quần thể thao màu đen, nửa người trên là áo sơ mi, nhìn khoảng tầm 30 tuổi.

“Tiểu tử em nhìn ai cũng thấy quen mắt, đừng cứ gặp gái đẹp liền khống chế nổi. Em còn đang trong thời kỳ hoãn thi hành hình phạt kỳ, nếu như là phạm tội thì sẽ cộng tội rồi phạt chung luôn.”

Người đàn ông nói chuyện bốn mươi tuổi, Lâm Dật và An Ninh đều biết người này, chính là người ban ngày vừa mới bị Trần Thực khai trừ - Đỗ Ngọc Minh!

Trương Tiểu Quân là em họ của anh, bởi vì bị sa thải, không có công việc làm ăn ổn định, trong lòng không thoải mái nên đã gọi anh đến đây để uống rượu.

“Em không có ý nghĩ khác, nhưng nữ sinh kia quả thực nhìn rất quen mắt.” Trương Tiểu Quân nói:

“Anh có còn nhớ hay không, tháng trước em có đến đơn vị của anh, người phụ nữ kia hình như là người thuộc đơn vị các người.”

“Thuộc đơn vị của bọn anh sao? Rất không có khả năng đi.”

“Không tin thì anh quay đầu nhìn xem.”

Theo ánh mắt của Trương Tiểu Quân, Đỗ Ngọc Minh quay đầu nhìn lại, ngoài ý muốn nhìn thấy Lâm Dật và An Ninh đang đi vào từ bên ngoài.

“Thế mà lại là hai người bọn họ!” Đỗ Ngọc Minh cắn răng nghiến lợi nói.

“Sao vậy anh, sao nhìn anh như muốn ăn người ta vậy.”

“Chính là bởi vì người đàn ông kia, nên anh mới bị người trong viện sa thải!” Sắc mặt của Đỗ Ngọc Minh đã trở nên âm trầm, nói: “Nếu không thì anh cũng không mất công việc này!”

“Nằm thảo, lại dám cướp bát cơm của anh tôi!”

Trương Tiểu Quân ném đầu thuốc lá xuống đất, dùng chân giẫm tắt.

“Vậy hôm nay phải nói chuyện với cậu ta cho rõ ràng mới được.”

“Em đừng xúc động.” Đỗ Ngọc Minh rất lý trí, ngăn cản Trương Tiểu Quân lại.

“Người đàn ông kia rất lợi hại, không phải là người mà chúng ta có thể trêu chọc nổi. Nếu không anh cũng không có khả năng bị sa thải vì cậu ta, hơn nữa em còn đang ở trong kỳ hoãn thi hành án, tuyệt đối đừng gây chuyện.”

“Chẳng lẽ việc này coi như xong sao?”

“Cũng chẳng có biện pháp nào cả, quả thực là người không thể trêu vào được.” Đỗ Ngọc Minh bất đắc dĩ thở dài:

“Không nói những chuyện phiền lòng này nữa, gặp phải bọn họ coi như chúng ta không may, uống xong chén rượu này thì hai chúng ta đi đi thôi, đừng ở lại đây nữa.”

“Tại sao phải đi?” Trương Tiểu Quân nói với vẻ nghiền ngẫm:

“Hại anh mất đi bát cơm, dù sao cũng phải tìm cậu ta nói một chút.”

Bởi vì anh ta mới từ trong ngục giam ra được hơn một năm, lại thêm điều kiện của Đỗ Ngọc Minh tương đối tốt, bình thường tiếp tế cho anh ta không ít. Hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, Trương Tiểu Quân đương nhiên là giận không chỗ phát tiết.

“Vừa rồi không phải đã nói rồi sao, người đàn ông kia rất không bình thường, hai chúng ta không thể trêu vào.”

“Không thể trêu vào thì không thể trêu vào, nhưng muốn xả cơn giận này vẫn là chuyện rất nhẹ nhàng.”

“Có ý gì?”

Trương Tiểu Quân cầm điện thoại di động, nói:

“Bị nhốt vào trong kia hai năm, ở bên trong đó em có quen biết không ít bạn, chỉ cần em gọi điện thoại thì sẽ có thể gọi người đến. Trong đêm tối gió mạnh, lén đánh đánh người đàn ông kia một trận, cậu ta cũng không biết là đã xảy ra chuyện cả, vừa lúc xả được cơn giận này.”

Nghe Trương Tiểu Quân nói vậy, hai mắt Đỗ Ngọc Minh liền tỏa sáng.

Thần không biết quỷ không hay, đây thật đúng là một biện pháp hay.

“Nhưng em làm việc cẩn thẩn một chút, tuyệt đối không thể để lộ ra là hai người chúng ta.”

“Anh cứ yên tâm, đây là chuyện mà em nắm chắc, nhất định sẽ làm rõ ràng cho anh.”

...

Một bên khác, Lâm Dật và An Ninh tìm một chỗ hẻo lánh rồi ngồi xuống.

“Muốn uống gì? Hôm nay tôi mời.”

“Gọi một số thứ đặc biệt ở đây đi, tốt nhất là thứ mà phía Nam không có.”

“Đặc sắc sao?” An Ninh nhìn Lâm Dật với ý vị sâu xa.

“Tôi đã đến các quán bar phương Nam, rượu nơi đó của các người đều rất nhẹ. Rượu đặc trưng của Đông Bắc có một ưu điểm, đó là rất mạnh. Tôi sợ anh uống vào sẽ nôn.”

“Thật hay giả vậy? Cô đừng có mà lừa người, từ lúc tôi lên đại học đã bắt đầu uống rượu, vẫn còn chưa từng nôn qua đâu.”

“Khẳng định muốn nếm thử sao?”

“Đã đến đây rồi, đương nhiên là phải nếm thử rồi.”

“Đây chính là anh nói, uống mà nôn thì tự gánh lấy hậu quả.” An Ninh nói:

“Hôm nay tôi sẽ cho anh bộc lộ tài năng.”

An Ninh gọi nhân viên phục vụ tới, bảo người đưa nước trái cây và mấy loại rượu lên, tổng cộng có mười mấy bình, bày đầy trên bàn.

“Chúng ta cách nước Nga rất gần, rất nhiều loại rượu đều lấy Vodka làm chủ, xác định không có vấn đề gì sao.”

Lâm Dật nhìn chai Vodka Beluga trên bàn.

“Cô nói cái này sao?”

An Ninh gật gật đầu.

“Thương hiệu này rất nổi tiếng trong dòng Vodka, có thể coi là khác nổi danh, tuy không phải rất đắt, nhưng luôn nổi tiếng là rất mạnh. Cho nên cậu nên suy nghĩ lại chút, đừng uống quá nhiều, không lại nói chúng tôi bắt nạt du khách nơi khác.”

“Chuyện này thì cũng không đến nỗi, đều là người trưởng thành, chút phẩm rượu này thì vẫn phải có.” Lâm Dật nói:

“Nhưng cô cũng đừng chỉ nói tôi, rượu mạnh như vậy, cô có thể uống được không?”

An Ninh cười híp mắt nhìn Lâm Dật, vươn ba ngón tay, tựa hồ mang theo ý khiêu khích.

“Vậy thì tửu lượng của cô đúng là rất được.”

Nói xong, Lâm Dật cầm chai Vodka Beluga trên bàn lên.

Răng rắc một tiếng, mở nắp bình ra.

Ừng ực ~

Ừng ực ~

Ừng ực ~

Ước chừng qua khoảng nửa phút, một chai Vodka Beluga lớn đã Lâm Dật uống sạch sẽ, một giọt cũng không thừa.

Tê ~

Lâm Dật nhíu mày, chép miệng.

“Đúng như cô nói, rượu này quả thực rất mạnh, cô có thể uống được ba chai, đã là rất lợi hại rồi.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment