Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1468 - Chương 1466: Bất Tỉnh Nhân Sự.

Chương 1466: Bất Tỉnh Nhân Sự.
Chương 1466: Bất Tỉnh Nhân Sự.
Chương 1466: Bất Tỉnh Nhân Sự.




Trong ghế dài, An Ninh không nói gì, cô tựa như hóa đá mà nhìn sang Lâm Dật.

“Anh, anh thế mà lại uống hết cả một bình?”

“Không phải cô nói mình có thể uống ba bình sao, tôi cũng không uống đến mức dọa người như cô.” Lâm Dật nói:

“Lấy trạng thái hiện tại của tôi, uống thêm hai chai cũng không phải là vấn đề lớn, nhưng đó cũng chính là cực hạn.”

An Ninh nuốt nước miếng.

“Ý của tôi không phải là ba chai, mà chính là dùng loại Vodka xem như rượu nền, sau đó điều chế thành rượu Cocktail, như thế tôi có thể uống ba ly.

“Móa, vậy sao cô không nói cho rõ ràng ra, hại tôi uống không công một chai.”

An Ninh cảm thấy mình đầu vang ong ong.

Một hơi uống một chai Vodka Beluga, dạ dày của gia hỏa này làm bằng sắt sao?

“Chủ yếu là tôi không nghĩ tới, anh lại có thể uống Vodka trực tiếp.”

“Được rồi, đừng để ý đến những chi tiết này nữa.” Lâm Dật lại lấy một chai Vodka ra, “Cô không phải nói bản thân mình uống rất được sao, uống trực tiếp cái này là được, điều chế rượu Cocktail thì rất chán.”

An Ninh:…

Tôi chỉ là người bình thường, căn bản uống không trôi a.

“Tôi thấy anh là đang muốn tôi uống đến chết.” An Ninh nói: “Tôi vẫn nên uống như thường thôi.”

Nói xong, An Ninh thuần thục điều chế ra rượu Cocktail phù hợp với khẩu vị của bản thân mình.

Lâm Dật ở bên cạnh cẩn thận nhìn, thủ pháp đúng là rất chuyên nghiệp.

An Ninh một lần điều ra mười mấy ly, hai người liên tục nâng ly cạn chén, uống hết ly này sang ly khác.

Không bao lâu sau, họ đã uống hết mười mấy ly, sau đó lại điều chế thêm một chút.

Mới đầu, lúc hai người uống rượu, sẽ còn tâm sự trò chuyện, nhưng càng uống về sau thì càng ngày càng ít nói.

An Ninh uống hết ly này sang ly khác, khuôn mặt càng ngày càng đỏ, ánh mắt cũng có chút mê ly.

“Uống chậm một chút uống, cô sắp không chịu nổi rồi.”

An Ninh chống má, lung lay dung dịch màu nâu đỏ trong ly trên tay.

“Còn tốt, ý thức không loạn, còn có thể uống thêm một chút.”

“Đã nói với cô rồi, không cần để ý nhiều như vậy, không phải người nào cũng đều hoàn mỹ cả.”

“Hai nhà chúng tôi khi còn bé là hàng xóm, sau đó nhà tôi dọn nhà, từ đó về sau liền không có liên lạc.”

An Ninh lung lay ly rượu, thông qua ánh sáng đèn, ánh sáng lộng lẫy chiếu lên mặt của cô, giọng cô cũng dần trở nên xa xôi.

“Năm ngoái, tôi đến bệnh viện để kiểm tra sức khoẻ, đúng lúc gặp lại anh ấy, cộng với việc lúc nhỏ là hàng xóm, một tới hai đi, quan hệ dần chậm rãi tiến triển, xác định quan hệ bạn bè trai gái bình thường. Sau đó, tôi phát hiện anh ấy còn rất ưu tú, phù hợp với điều kiện chọn chồng của tôi. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì sang năm anh ấy có thể được thăng chức Phó chủ nhiệm. Tôi vốn nghĩ rằng nếu cuộc sống không có sóng gió gì, sang năm có thể cân nhắc đến chuyện kết hôn, nhưng chuyện xảy ra hôm nay quả thực đã vượt qua dự liệu của tôi.”

“Dù sao cũng là người bôn ba, còn sống được thì nên thực tế một chút, đừng nghĩ người ta hoàn mỹ như vậy. Nhưng cũng đừng để nó quá xấu, chỉ phần lớn tốt đẹp là được, không nên truy cứu nhiều như vậy.”

“Phần lớn tốt đẹp...”

An Ninh yên lặng lẩm bẩm một câu, sau đó cười khổ một tiếng.

Chuyện liên quan tới nó là tốt là xấu, cô tựa hồ cũng không chắc chắn như vậy.

“Nếu như đổi lại là anh, anh sẽ liều lĩnh xông lên sao.”

“Nếu như tôi nói ra chẳng phải sẽ đánh mặt bạn trai cô sao, mà cũng lộ ra vẻ dối trá.”

“Không có việc gì, anh cứ trả lời tôi là được.”

“Loại vấn đề này, giống như vấn đề bạn gái và mẹ cùng rơi xuống nước thì cứu ai trước vậy, hoàn toàn là một ngụy mệnh đề.” Lâm Dật uống một hớp rượu rồi nói:

“Nhưng đổi lại là tôi thì căn bản sẽ không để xảy ra chuyện như vậy, nếu không thì sống cũng quá thất bại rồi.”

“Xem ra người có thể làm chuyện lớn quả thực không giống với những dân chúng bình thường.”

An Ninh mỉm cười nâng chén, “Tôi kính anh.”

“Uống như vậy là được rồi, đừng uống thêm nữa.”

“Đang còn tốt, hiện tại uống rượu vang đỏ, không có vấn đề gì lớn cả.” An Ninh nhìn Lâm Dật, nói:

“Nhưng nếu như anh không muốn uống nữa thì dừng ở đây vậy.”

“Mẹ nó, lão tử uống rượu nhiều năm như vậy, còn có thể để cho cô xem thường sao?”

“Đừng có cái gì mà lão tử, dù sao cũng là người thành công, nói chuyện văn minh một chút.” An Ninh nói:

“Lại nói, trước đó anh còn uống một chai Vodka, người nào nhiều còn chưa chắc đây.”

“Vậy chúng ta tiếp tục uống.”

Sau khi trò chuyện dăm ba câu, hai người lại uống từ ly này sang ly khác, không người nào có ý dừng lại cả.

Sau đó, hai người uống hết hai bình rượu vang đỏ, An Ninh say ngã xuống trên ghế sô pha, gọi sao đều không đứng dậy nổi.

Lâm Dật đứng dậy xoay xoay lưng, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, phát hiện đã hơn mười hai giờ, cũng nên về đi ngủ.

Cùng lúc đó, ba người đàn ông đầu đinh, đi vào từ bên ngoài.

Trong đó có hai người mặc áo lông màu đen, một người khác mặc áo khoác quân đội, hơn nữa đều là ba bốn mươi tuổi, cách ăn mặc lôi thôi lếch thếch, không hợp với bầu không khí trong quán bar một chút nào.

“Anh Mã, chúng tôi đang ở chỗ này đây.”

Nhìn thấy ba người tiến đến, Trương Tiểu Quân nhỏ giọng chào hỏi một tiếng, ba người thuận thế đi tới.

“Đã xảy ra chuyện gì, lại vội vã gọi cho chúng tôi đến đây.”

Người nói chuyện, là người mặc áo khoác quân đội, tên là Mã Hoành Nghiệp, là anh em mà Trương Tiểu Quân quen biết trong tù.

“Có người bắt nạt anh của tôi, mà tôi đang còn trong kỳ hoãn thi hành hình phạt, không thể động tay, muốn nhờ anh Mã giúp một chút.”

“Chỉ chút chuyện như vậy? Tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì vô cùng khẩn cấp.” Mã Hoành Nghiệp nói:

“Người đang ở đâu, tôi đi qua trút giận giúp các người.”

Trương Tiểu Quân chỉ về phía Lâm Dật và An Ninh.

“Chính là một nam một nữ trong góc, bọn họ sắp rời đi, đợi lát nữa lúc ra cửa, đánh người đàn ông kia một trận, sau đó thì rời đi. Nếu như ngày mai các người có thời gian, tôi sẽ sắp xếp một bữa coi như cảm tạ anh một chút.”

“Khách sáo cái gì, công việc của tôi bây giờ, cũng là do anh tìm giúp, coi như anh đây trả lại nhân tình.”

“Vậy không được, một mã là một mã, anh còn mang theo hai người anh em tới, tôi cũng không thể để cho anh bận rộn không công được.”

“Vậy được rồi, chờ đến lúc tôi làm xong việc lại nói.” Mã Hoành Nghiệp nhìn sang phía Lâm Dật.

“Nhưng cô gái kia lớn lên đúng là rất được a, hình như là đã uống nhiều quá.”

Nhìn thấy ánh mắt gian xảo của Mã Hoành Nghiệp, Trương Tiểu Quân cười híp mắt hỏi:

“Sao vậy Mã ca, anh còn có suy nghĩ gì sao?”

“Hiện tại không lưu hành việc kiểm sát, tôi thấy người phụ nữ kia không tệ, chờ sau khi tôi đánh người đàn ông kia trận thì sẽ đem người phụ nữ kia đi, chơi một đêm, cô ấy cũng không biết là ai làm.”

“Tôi không quan tâm chuyện phía sau, nếu như thật sự có thể ngủ thì cứ xem như là thu hoạch ngoài ý muốn đí.”

“Lần này không đến không rồi, tôi đã có chút nhịn không được, ha ha...”

Ngay tại lúc mấy cái người đang nói chuyện, Lâm Dật đã mặc áo xong cho An Ninh.

Sau đó đỡ cô đi ra ngoài quán bar.

Trông thấy An Ninh uống đến bất tỉnh nhân sự, ánh mắt của đàn ông trong quán bar đều rơi xuống trên người Lâm Dật, lộ ra vẻ mặt bỉ ổi ngầm hiểu lẫn nhau.

Uống xong đêm này, buổi tối hôm nay hẳn là sẽ được khai trai.

Nhìn thấy hai người ra khỏi quán bar, Mã Hoành Nghiệp vỗ vỗ bả vai Trương Tiểu Quân.

“Tôi đi ra ngoài làm việc, chờ tin tức tốt của tôi.”

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment