Chương 1516: Hủy Diệt.
Chương 1516: Hủy Diệt.
"Xem ra Tôn Mãn Lâu này vẫn không đáng tin, chút chuyện nhỏ như vậy mà làm hai lần liên tục cũng không xong." Lena nói.
"Nếu như ông ta có thể kéo Lâm Dật xuống, tôi đương nhiên là vui vẻ, nhưng không hoàn thành được cũng không quan trọng, dù sao trình độ của ông ta cũng ở đó, đang còn chênh lệch rất lớn với Lâm Dật." Vương Miện nói:
"Có điều ông ta có thể làm được đến mức này, tôi đã rất thỏa mãn rồi, dù sao từ nay về sau, cậu ta chính là một tên phế nhân."
"Chờ sau khi chuyện làm ăn bên này kết thúc, có cần tôi trở về xử lý cậu ta không."
"Hiện tại đã chậm." Vương Miện nói:
"Xảy ra chuyện lớn như vậy, Lương Nhược Hư và người của lữ đoàn Trung Vệ nhất định sẽ có hành động, bảo vệ cậu ta một cách toàn diện. Nếu như cô âm thầm động thủ, nói không chừng sẽ khiến cho chúng ta bị bại lộ, như vậy sẽ mất nhiều hơn được."
"Tôi đã hiểu."
"Đúng rồi, có tin tức gì của Tôn Mãn Lâu chưa?"
"Tạm thời vẫn chưa có, dường như bắt đầu mất tích từ đêm hôm đó." Lena nói:
"Tôi có chút lo lắng, nếu như bọn họ bị người của lữ đoàn Trung Vệ bắt được, chỉ sợ sẽ bất lợi đối với chúng ta."
"Điểm ấy thì không cần lo lắng, nhà chúng ta còn có người tại lữ đoàn Trung Vệ. Bọn họ sẽ không động thủ với Tôn Mãn Lâu đâu, nhưng mà cô cũng phải nhanh một chút, tranh thủ tìm được người. Tuy nói không ảnh hưởng tới Vương gia, nhưng vẫn nên xử lý càng sớm càng tốt."
"Tôi đã biết."
Đương đương đương ——
Ngay tại lúc hai người đang nói chuyện, cửa phòng bị gõ.
"Ai!" Lena nói.
"Chào ngài, giấy tờ khách sạn của các người có chút vấn đề, tôi đến để thẩm tra đối chiếu một chút."
Người đứng ở ngoài cửa nói chuyện bằng tiếng Nga tiêu chuẩn.
"Thiếu gia, người của khách sạn nói giấy tờ phục vụ có vấn đề." Lena phiên dịch lại.
"Giấy tờ có vấn đề sao?"
Vương Miện ngẩng đầu lên, nhưng cũng không quan tâm lắm.
"Đi ra xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Lena quay người, đi về phía cửa, sau đó nhìn qua mắt mèo một chút.
Phát hiện có một nhân viên phục vụ của khách sạn đang đưa lưng về phía mình, sắp xếp lại đồ dùng trên xe.
Lena cũng không suy nghĩ nhiều, tiện tay mở cửa, nhưng vẫn đứng ở cửa, không có ý để cho đối phương tiến vào.
"Vấn đề ở chỗ nào..."
Nói còn chưa dứt lời, Lena nhìn thấy tên nhân viên phục vụ vẫn luôn đưa lưng về phía bỗng nhiên xông vào!
Cô còn chưa kịp phản ứng lại thì bỗng nhiên đã bị bịt miệng.
Ngay tại lúc cô muốn động thủ, bỗng nhiên cảm thấy chỗ cổ mát lạnh, máu tươi phun ra, hình ảnh cực kỳ thảm thiết!
Lena trừng mắt, người thông thạo vô số phương pháp giết người như cô đương nhiên biết rõ động mạch của mình đã bị cắt đứt!
Sức lực trong cơ thể nhanh chóng bị rút sạch, cho dù muốn phản kháng cũng không có chút khí lực nào!
Thân thể Lena co quắp trên mặt đất, cho dù còn chưa có chết, nhưng sinh mệnh đã tiến vào gian đoạn đếm ngược, nhiều nhất cũng chỉ có thể chống chịu được hai phút đồng hồ!
"Anh là ai!"
Tình huống đột ngột như vậy khiến cho Vương Miện có chút không biết làm sao!
Lâm Dật tháo khẩu trang trên mặt xuống, đứng trước mặt Vương Miện.
"Vương thiếu, nhìn thấy tôi ở đây có phải là rất ngạc nhiên hay không."
"Lâm, Lâm Dật! Sao cậu lại xuất hiện ở đây!"
"Tôi xuất hiện ở đây kỳ quái lắm sao?" Lâm Dật cười lạnh:
"Trong ấn tượng của anh, có phải hẳn là tôi nên nằm trong phòng cấp cứu của bệnh viện mới đúng hay không?"
Vương Miện không nói chuyện, đây đúng là suy nghĩ của anh ta.
"Dựa theo kế hoạch của các người, tôi quả thực nên nằm tại bệnh viện, hoặc là hiện tại đã chết. Nhưng thật đáng tiếc, mấy thủ đoạn nhỏ kia của Tôn Mãn Lâu đều đã bị tôi nhìn thấu rồi. Cuộc điện thoại khuya ngày hôm trước chính là tôi bảo anh ta gọi cho anh." Lâm Dật nói:
"Không thể không nói, chiêu mượn đao giết người của anh đúng là rất hay, nhưng người thi hành kế hoạch này lại không được tốt lắm."
"A... Cậu có thể xuất hiện ở đây quả thực là khiến cho tôi cảm thấy ngoài ý muốn, mà đây cũng phù hợp với phong cách của cậu, nhưng như vậy thì có làm được cái gì?"
Vương Miện vừa nói vừa cởi bỏ áo khoác trên người.
"Tôn Mãn Lâu đúng là người của Vương gia, nhưng anh ta chỉ là một con chó do chúng tôi nuôi mà thôi, chuyện ông ta làm không có liên quan gì với chúng tôi cả. Nếu như cậu cảm thấy mới như vậy thôi mà đã có thể đổ hết lên đầu Vương gia, sau đó cắn ngược lại tôi một cái, chứng tỏ cậu không hiểu rõ vòng quyền lực này rồi."
"Nhìn ý của anh thì có vẻ là chết cũng không thừa nhận?"
"Cậu có thể hiểu như vậy." Vương Miện không sợ hãi, nói:
"Với địa vị hiện tại của Vương gia, chỉ cần các người không có chứng cứ tuyệt đối thì không thể làm gì được chúng tôi cả, chỉ có thể nói lên rằng giữa anh và Tôn Mãn Lâu có xung đột, không đổ được lên đầu Vương gia chúng tôi đâu."
"May mà tôi đã sớm biết mấy người các người sẽ như vậy, cho nên cũng không có ý định nói đạo lý."
"Ha ha... Nếu như cậu đang trong thởi điểm toàn vẹn thì tôi thực sự không có cách nào đánh lại cậu. Nhưng bây giờ, cậu đã tương đương với một phế nhân, cho dù cậu may mắn giết được Lena, tôi cũng có đủ lòng tin sẽ giết chết cậu."
"Chuyện tôi bị thương không phải là giả, đấu một mình nhất định không phải là đối thủ của anh, nhưng mà..." Lâm Dật dừng một chút, "Anh nói cho anh rằng tôi muốn liều mạng với anh vậy?"
Vương Miện lập tức thay đổi sắc mặt.
"Lời này của cậu là có ý gì."
Lâm Dật móc súng ra từ sau hông, họng súng đen như mực nhắm ngay vào Vương Miện, gằn từng chữ một:
"Anh nói xem tôi có dám giết anh không?"
"Cậu, cậu thế mà!"
Nhìn thấy súng trên tay Lâm Dật, Vương Miện thật sự thấy sợ.
Nếu đổi lại là người khác, anh ta có lòng tin rằng đối phương không dám nổ súng.
Nhưng hôm nay không giống, người đối diện là Lâm Dật!
Cậu ta có thể làm bất cứ chuyện gì!
Vương Miện lui về sau hai bước theo bản năng, nhìn chăm chú vào họng súng, không dám lơ là chút nào.
"Lâm Dật, cậu hẳn phải biết tôi là người như thế nào, nếu như cậu dám nổ súng, Vương gia tuyệt đối sẽ không để bỏ qua cho cậu!"
Lâm Dật nhún vai, "Có ai biết là tôi ra tay đâu? Cũng không thể chỉ nghe lời nói một phía từ anh liền nhận định tôi là hung thủ được."
"Cậu!"
"Dựa theo tư duy logic bình thường, tôi hẳn là đang dưỡng thương tại phòng cấp cứu của Y Đại Nhị Viện, sao có thể đến Moscow được? Anh nói có đúng hay không?"
Vương Miện cắn chặt hàm răng.
"Mặc kệ có chứng cớ hay không thì chỉ cần cậu dám động thủ với tôi, Vương gia chúng tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu!"
"Yên tâm đi, đừng khẩn trương như vậy, nếu như dùng một súng giết chết anh thì sẽ không còn ý nghĩa gì cả, cho nên tôi quyết định phế bỏ hai chân của anh, nửa đời sau anh cứ trải qua trên xe lăn đi."
Phanh phanh!
Hai phát súng liên tục nhắm chuẩn vào đầu gối của Vương Miện, máu tươi chảy ra không ngừng, Vương Miện kêu thảm một tiếng, lúc này đã co quắp trên mặt đất!
Lâm Dật dám lộ ra bộ mặt thật trước mặt Vương Miện thì đương nhiên đã chuẩn bị tốt cho chuyện ngả bài.
Mà cũng không phải là anh không dám giết Vương Miện, chẳng qua là cảm thấy, với người kiêu ngạo giống như anh ta, để anh ta nửa đời sau phải ngồi xe lăn có lẽ sẽ càng thú vị hơn so với việc trực tiếp giết chết.
"Lâm Dật!" Hai mắt của Vương Miện đầy tơ máu, từng đợt sát ý tràn ra từ trong ánh mắt của anh ta.
"Vương Miện tôi không giết chết cậu, thề không làm người!"
"Thù mới nợ cũ cũng đến lúc nên tính toán rồi, dùng toàn bộ năng lực của Vương gia các người đi, Lâm Dật tôi sẽ luôn chờ."
Nói xong, Lâm Dật lại đeo khẩu trang lên một lần nữa rồi quay người rời khỏi phòng.
------
Dịch: MBMH Translate