Chương 1515: Tập Kích Ban Đêm.
Chương 1515: Tập Kích Ban Đêm.
"Chuyện đó thì không cần đâu, đưa cho tôi thứ mà tôi muốn là được."
"Cậu đi theo tôi."
Lý Phi đưa Lâm Dật xuống tầng hầm, khoảng nửa giờ sau hai người mới ra ngoài.
Sau đó Lâm Dật chào hỏi một tiếng rồi cùng Ninh Triệt rời khỏi quán bar, về tới khách sạn.
"Makarov?"
Ninh Triệt vuốt vuốt hai cây súng mà Lâm Dật cầm về, "Súng này đúng là rất tốt, nhưng có chút lỗi thời."
"Nên biết thỏa mãn đi, năng lực của bọn họ cũng không nhiều, có thể lấy được hai thanh đồ chơi này, đã là rất tốt rồi." Lâm Dật nói:
"Lại nói, hai người bọn Vương Miện cũng không phải là mình đồng da sắt, tôi dùng súng, anh ta thấy tôi cũng phải gọi ba ba."
"Cũng đúng, mạnh hơn nhiều so với cái mà bọn người Tôn Mãn Lâu dùng."
Lâm Dật xoay xoay lưng, hoạt động xương cốt một chút.
"Mọi chuyện đều đã được chuẩn bị hoàn tất, chỉ chờ hành động bên phía lão Kỳ."
"Mọi chuyện đều đã xử lý xong, hai chúng ta có phải nên đi làm chút gì đó không?" Ninh Triệt bày ra dáng vẻ quyến rũ, nói.
"Đừng có gấp, chờ tôi đi tắm đã."
"Đừng rửa, nếu không đầu lưỡi của tôi sẽ không có đất dụng võ."
Ninh Triệt không cho Lâm Dật cơ hội nói nhảm, một tay đẩy anh ngã xuống trên giường, sau đó ngồi trên người anh, khiến cho bầu không khí trong phòng lập tức trở nên khô nóng.
Hơn mười giờ sáng hôm sau, Lâm Dật mơ mơ màng màng bị Ninh Triệt dùng phương thức đặc thù đánh thức.
"Có thể cho tôi nghỉ một lát hay không, cho dù là đội sản xuất con lừa, cô cũng phải để cho người ta ăn uống no đủ mới làm việc được chứ."
"Tới thêm một đợt nữa rồi lại đi ăn cơm, không thể lãng phí thời gian đẹp lúc sáng sớm được." Ninh Triệt nói trông mơ hồ.
Một đợt sáng sớm này cho đến giữa trưa mới kết thúc, bữa sáng cũng không cần nữa, trực tiếp đi ăn cơm trưa.
Nhưng trong đoạn thời gian này, Lâm Dật cũng không khỏi mong chờ điện thoại của Kỳ Hiển Chiêu.
Trong lòng không khỏi bắt đầu nôn nóng.
Sau khi ăn xong, hai người ngâm suối nước nóng, dùng nó để giết thời gian, nhưng Lâm Dật cũng chỉ có thể ngâm nửa người dưới một chút.
Bởi vì tăng cân nên đường cong trên người Ninh Triệt lại càng nổi sóng chập trùng.
Dường như mang theo mị lực câu hồn đoạt phách người khác.
"Còn chưa chơi chán sao?" Ninh Triệt mị nhãn như tơ nhìn Lâm Dật, "Có cần tôi đi mua chút đồ rồi về thử các cách chơi còn lại không?"
"Đề nghị này rất tốt."
"Hiện tại sẽ đi ngay, đợi lát nữa thì trời sẽ tối mất."
Reng reng reng _ _
Ngay tại lúc hai người chuẩn bị rời đi, điện thoại của Lâm Dật vang lên.
Là Kỳ Hiển Chiêu gọi điện thoại tới!
"Lâm tổng, chúng tôi đã hỏi thăm ra chỗ ở Vương Miện."
Lâm Dật lập tức trở nên vui vẻ, "Ở đâu!"
"Tại khách sạn Nilkskaya, phòng 1208, ngay bên cạnh điện Kremlin."
"Được, tôi đã biết." Lâm Dật nói:
"Chuyện lô hàng nhập khẩu vật liệu gỗ kia tiến triển thế nào rồi?"
"Buổi sáng hôm qua chúng tôi có đến, nhưng đối phương không có thời gian gặp mặt nên đã hẹn hôm nay. Bởi vì chúng ta đưa ra bảng giá rất cao nên ý định lúc đầu của bọn họ đã bị dao động, hơn nữa còn có tính xu hướng."
"Có thể tiếp tục tăng giá, tranh thủ giành được hạng mục này trong thời gian ngắn nhất, không kiếm được tiền cũng không sao cả."
"Lâm tổng yên tâm, cho dù có tệ đến đâu thì cũng không cần phải bồi thường tiền, không nên nghi ngờ năng lực của Viện Viện ở phương diện này." Kỳ Hiển Chiêu nói với vẻ rất tự tin.
Luận về quan sát cục diện và tầm mắt quốc tế, Hà Viện Viện không bằng Kỳ Hiển Chiêu.
Nhưng ở trong chuyện hệ thống tài chính này, Hà Viện Viện tuyệt đối là người mạnh hơn!
"Vậy anh nói với cô ấy, chỉ cần hoàn thành hạng mục này, tôi sẽ giới thiệu cho cô ấy mấy anh chàng cơ bụng tám múi."
"Ngạch. . . Viện Viện không phải là bạn gái của Cao tổng sao, như vậy không tốt lắm đâu?"
"Lão Cao thì có nhằm nhò gì, chỉ cần có thể hoàn thành hạng mục, anh bảo tôi xả thân ngủ với cô ấy cũng không có vấn đề gì."
"Ngạch. . . Vậy tôi sẽ truyền đạt lại lời của ngài với Viện Viện."
"Làm đi, tóm lại là phải mau chóng giải quyết chuyện này, không nên lãng phí quá nhiều thời gian."
"Đã biết, Lâm tổng."
Sau khi anh cúp điện thoại, vẻ mặt của Ninh Triệt cũng trở nên nghiêm túc hơn."Tìm được nơi ở của Vương Miện rồi sao."
Lâm Dật gật gật đầu, "Chuẩn bị một chút đi, hiện tại sẽ đi qua."
Hai người đi ra khỏi suối nước nóng, mặc quần áo, quay về phòng của mình, chuẩn bị thay quần áo để đi ra ngoài.
Nhưng vào lúc này, Ninh Triệt cảm thấy cổ đau xót, sau đó ý thức không còn thanh tỉnh nữa, cả người nằm ở trên giường, không nhúc nhích.
Lâm Dật di chuyển thân thể của Ninh Triệt một chút, sắp xếp thật cẩn thận, sau đó quấn chặt quần áo lên người, đeo khẩu trang, cúi đầu đi ra khỏi khách sạn.
Vương gia mặc dù không còn vinh quang của ngày xưa, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Lương gia có thể chống lại bọn họ, nhưng Ninh gia thì không thể.
Nếu để cho cô ấy đi theo, thì chuyện làm ăn trong tương lai của nhà bọn họ đương nhiên sẽ bị Vương gia chèn ép, cho nên Lâm Dật không định để Ninh Triệt tham gia vào chuyện này.
Chỉ cần một mình mình đi là được.
Sau đó, Lâm Dật lấy băng gạc và thuốc chống viêm đã mua sẵn từ trước ra, rửa vết thương và thay thuốc, rồi lại quấn chặt băng một lần nữa, để tránh lát nữa sẽ không còn chút sức nào.
Sau khi sửa soạn xong tất cả, Lâm Dật dựa theo địa chỉ mà Kỳ Hiển Chiêu đã nói trước đó, bắt xe đến khách sạn Nilkskaya.
Khách sạn được thiết kế đơn giản mà trang nhã, là một khách sạn năm sao có danh tiếng, cộng với ánh đèn ánh lên, cảm giác mà khách sạn Nilkskaya mang đến cho người nhìn tuyệt đối có thể xứng với giá cả đắt đỏ của nó.
Đến bên ngoài quán rượu, Lâm Dật kéo mũ áo khoác xuống, hai tay bỏ trong túi, cúi đầu yên lặng đi tới, sau đó dừng lại tại cửa sau khách sạn, tìm camera giám sát bên ngoài rồi tiện tay phá hư.
Sau đó, nhân lúc xung quanh có không ai, Lâm Dật lẻn vào cửa sau rồi đi vào khách sạn.
Sau khi đi vào, Lâm Dật vô cùng tự nhiên mà bước vào thang máy, giống như là người làm ăn đi công tác tới đây.
Rất nhanh, Lâm Dật đi thang máy đến tầng mười hai, sau đó đi về phía phòng của Vương Miện.
. . .
Phòng 1208.
Lena đưa một tách cà phê đã pha đến trước mặt Vương Miện.
"Thiếu gia."
Vương Miện nhận cà phê rồi nhấp một miếng, cầm điện thoại lên gọi điện.
"Tôi đã nói, sao đã qua một khoảng thời gian lâu như vậy rồi mà còn không có một chút tin tức nào, suy nghĩ cả nửa ngày thì ra là không chết."
"Chuyện đó cũng không tệ, nói không chừng ngày nào đó sẽ ngoẻo cũng nên."
"Vấn đề bên tôi không lớn, đàm phán đã đến giai đoạn cuối cùng, hôm nay đối phương có một số việc nên dời chuyện đàm phán sang ngày mai, tóm lại cứ yên tâm về chuyện làm ăn này, không có vấn đề gì hết."
"Tôi sẽ nắm chặt." Vương Miện vừa cười vừa nói:
"Cho dù nói thế nào, chúng tôi cũng từng làm việc với nhau tại lữ đoàn Trung Vệ, cậu ta xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi nhất định phải qua nhìn một chút, thuận tiện đưa chút vòng hoa gì đó."
"Vậy tôi cúp trước, nhớ giữ liên lạc."
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng của Vương Miện vô cùng tốt.
"Cái mạng chó của Lâm Dật đúng là tốt, thế mà lại không chết."
"Tôn Mãn Lâu không phải nói là đã chết rồi sao?" Lena hỏi.
Vương Miện đứng dậy xoay xoay lưng, nói:
"Nếu không tại sao lại nói cậu ta mạng tốt chứ, chịu vết thương trí mạng cũng không chết được. Cậu ta đang nằm trong phòng cấp cứu, nghe nói cánh tay bị thương còn có nguy cơ bị cắt, kết quả cũng coi như là không tệ."
------
Dịch: MBMH Translate