Chương 1514: Vết Thương Đạn Bắn.
Chương 1514: Vết Thương Đạn Bắn.
"Tôi là chủ nhà, các anh là khách, nếu không vẫn không thể nói là chúng tôi khi dễ người khác sao?"
Lời nói của Lý Đông khiến những người khác cười phá lên, giống như đang cười nhạo sự ngu ngốc của Lâm Dật vậy.
Chơi súng ở trước mặt Lý Đông, đó là một con đường chết!
"Người này, còn có chút dũng khí, lại dám chơi súng lục với Nhị ca."
Một tên thủ hạ của Lý Phi nói.
"Giả bộ mà thôi, đợi đến cuối cùng anh ta cũng sẽ phải ngoan ngoãn cầu xin tha thứ à." Lại một người khác nói.
Ở trong ấn tượng của bọn họ, trò chơi như vậy Lý Đông căn bản là chưa bao giờ thua, đến lúc đó anh ta nhất định sẽ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!
Vào giờ phút này, ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người Lâm Dật, bởi vì anh đã đem súng nhắm ngay đầu của mình!
"Chuẩn bị kỹ càng là anh có thể bắt đầu." Lý Đông cười nói, làm một cái động tác mời:
"Nếu như không có dũng khí, tôi có thể để cho bọn họ cổ vũ cho anh, hoặc là hiện tại liền chịu thua ..."
"Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!" Trước khi những người khác kịp phản ứng, Lâm Dật đã bắn liên tiếp năm phát súng vào đầu của mình!
Toàn bộ đều là súng rỗng!
Yên lặng!
Yên tĩnh!
Trong quán bar yên lặng như tờ, thậm chí nghe được cả tiếng kim rơi!
Những người nhìn thấy cảnh này đều kinh ngạc mà đổ mồ hôi lạnh, tuy rằng đã từng nhìn thấy nhiều người chơi trò chơi như vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Dật chơi như vậy!
Vậy mà lại hướng về phía đầu của mình bắn ra năm phát súng liên tiếp!
Lá gan của anh ta cũng quá lớn!
Tuy rằng những người này, mỗi một người đều là kẻ già đời ở thế giới ngầm. Nhưng ở vào thời điểm này, cũng không khỏi cảm thấy run lên!
Vẻ mặt của Ninh Triệt trong nháy mắt cũng sững lại.
Lập tức hòa với tất cả mọi người, đều đem ánh mắt dừng lại ở trên người Lý Đông.
Ổ quay súng lục bên trong tổng cộng có sáu phát đạn, năm viên trong đó là phát súng rỗng, đã bị Lâm Dật bắn xong.
Như vậy còn dư lại một phát đạn,
Thì để lại cho Lý Đông!
Lý Đông tim nhảy loạn lên, đầu óc trống rỗng.
Nếu như trò chơi này tiếp tục nữa, người trúng đạn chính là mình!
Lâm Dật tựa như cười mà không phải cười, đưa khẩu súng lục cho Lý Đông, nói:
"Mới đến, tôi cũng không tiện chiếm tiện nghi của anh, cho nên bắn ra năm phát súng, còn dư lại liền giao cho anh."
"Tôi, tôi ..." Thân thể Lý Đông run lên, đạn là do anh bỏ vào, cho nên anh sợ.
Nếu như trò chơi tiếp tục, kết cục chính là máu bắn tung tóe tại chỗ!
Tận đến giờ phút này, anh ta mới ý thức được người đàn ông trước mắt này thủ pháp chơi súng cũng không hề kém mình!
Bởi vì chính mình cũng không đủ can đảm bắn một phát năm phát súng!
"Chờ đã!"
Lúc này, Lý Phi đã đứng dậy, lấy tư cách là anh cả của Lý Đông cùng với chủ quán bar này, anh ta không thể để chuyện này xảy ra được.
Nếu không chính mình cũng mất hết thể diện!
Lâm Dật nhướng mày liếc nhìn Lý Phi, "Làm sao, các anh không chơi nổi?"
Vẻ mặt Lý Phi lạnh lùng, thấp giọng nói.
"Vừa nãy là anh nổ súng trước đã chiếm tiện nghi rồi, lại so một vòng khác để cho Lý Đông nổ súng trước."
"Đúng, đại ca tôi nói không sai, vừa nãy là anh chiếm tiện nghi, cho nên chúng ta lại so một lần nữa!"
Lý Đông tự tin, nếu như lại so một lần nữa, mình nhất định có thể chiến thắng anh ta!
Lâm Dật nhún vai một cái, lãnh đạm nói:
"Cũng được."
Lúc này, Lý Phi gọi Lý Đông trở lại, dò hỏi:
"Em có thể không."
Chuyện này liên quan đến danh dự của mình, cho nên không thể thất bại được!
"Anh, anh yên tâm, em sẽ không cho anh ta cơ hội nữa!"
Thấy em trai mình tự tin như thế, Lý Phi cũng không nói gì.
Nó chơi súng nhiều năm như vậy, trình độ là rõ như ban ngày, chỉ cần nó bảo đảm qua liền không thành vấn đề!
Mà lần này, là nó nổ súng trước, ngoại trừ chịu thua, đối phương chắc chắn phải chết!
"Anh chuẩn bị xong chưa? Lần này tôi nổ súng trước!" Lý Đông lời thề son sắt nói.
"Anh chuẩn bị xong là được, tôi chơi với anh."
Lý Đông hơi híp mắt lại, chỉ là dựa vào vận khí thắng một ván, vậy mà lại kiêu ngạo thành cáo bộ dáng này. Nếu không để cho anh biết thế nào là lễ độ nhìn thử, sẽ không biết bầu trời dày đặc chỗ nào!
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Hai người thay phiên bắn ra năm phát súng, nhưng viên đạn cuối cùng vẫn để lại cho Lâm Dật!
Lúc này, người bên trong quán bar đều nín thở, bởi vì phát đạn cuối cùng trong khẩu súng nhất định là đạn thật!
"Lần này nên làm gì!"
Vẻ mặt của Ninh Triệt trở nên nặng nề, trò chơi này đã đến thời khắc quan trọng nhất!
Thời gian tí tách tí tách ...
Ninh Triệt ở trên ghế ngồi động cũng không động.
Mặc dù trong lòng căng thẳng, nhưng ở trong lòng lại tin tưởng Lâm Dật có biện pháp chuyển nguy thành an!
Như anh ấy đã nói, nếu như không có bản lĩnh, thật sự sống không tới hôm nay.
Vẻ mặt của Lý Phi trở nên kiêu ngạo, khóe miệng lộ ra một tia giễu cợt.
"Anh có chắc là muốn tiếp tục không? Nếu như anh chịu thừa nhận thua, chuyện này coi như qua, để người phụ nữ của anh ở lại, sáng sớm ngày mai tôi lại cho anh đưa trở về."
"Tôi nếu dám chơi, đương nhiên sẽ không sợ những thứ này."
Lúc này người ở đây lại không tưởng tượng được chuyện đang xảy ra!
Lâm Dật cũng không hề chịu thua, mà là cầm súng nhắm ngay đầu mình!
Cảnh tượng này khiến mọi người trong quán đều nhìn đến ngẩn ra!
Anh ta muốn làm gì!
Lẽ nào anh ta không biết bên trong súng chỉ còn một phát đạn sao!
Nếu như anh ta dám nổ súng, liền chỉ có một con đường chết!
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Lâm Dật không chút do dự bóp cò!
"Ầm" một tiếng súng vang!
Nhưng cũng không hề phát sinh cảnh tượng máu thịt be bét, Lâm Dật vẫn còn rất tốt đứng ở nơi đó!
"Súng rỗng!"
"Điều này sao có thể!"
Lý Đông không tự chủ được hét lên, "Đạn là tôi tự mình thả vào, không thể nào là súng rỗng được!"
Tất cả mọi người cảm thấy khó mà tin nổi, bọn họ đều nhìn thấy đạn ở bên trong súng lục. Nhưng bây giờ lại biến thành súng rỗng rồi, anh làm sao làm được như vậy!
Dưới ánh mắt của mọi người, Lâm Dật lấy tay mở ra, ổ quay súng lục ở trên tay.
Lâm Dật thản nhiên nói: "Chỉ với bản lĩnh chơi súng này của anh, cũng đừng có ở trước mặt tôi mà không biết xấu hổ, còn kém nhiều lắm!"
Người bên trong quán bar vẻ mặt đều hoảng sợ nhìn Lâm Dật, không biết anh ta là làm sao đem viên đạn lấy đi!
Lý Đông lúng túng không thôi, hai trận liền đều thua ở trên tay của người đàn ông này, cái tát này đánh thật sự là quá vang dội rồi!
"Đại ca ..."
"Được rồi, không cần nói nữa."
Lý Phi nói: "Có chơi có chịu, không có gì lớn, chút uy tín này tôi vẫn có."
"Này còn có chút ra dáng ông chủ nha."
"Đi, tôi đưa anh xuống tầng hầm, dùng dạng gì chính anh tự chọn." Lý Phi nói:
"Nhưng dựa theo quy định, tôi muốn rà soát người anh."
"Chuyện này không thành vấn đề." Lâm Dật nâng hai cánh tay lên nói.
Lý Phi ở Lâm Dật trên người sờ sờ, cho đến khi anh phát hiện có gì đó không ổn khi chạm vào vai anh ta.
"Chuyện gì thế này?"
"Vết thương do súng."
Lý Phi lại lần nữa xem kỹ Lâm Dật, trong ánh mắt mang theo kiêng kỵ.
Với tình hình ở Trung Quốc bên kia, vết thương do súng không phải là ai cũng có thể chịu được, thân phận của người đàn ông này e là so với mình tưởng tượng bên trong càng thêm lợi hại hơn.
Ngoài cách chơi súng vừa rồi của anh ta, chính mình hôm nay là gặp phải kẻ tàn nhẫn rồi.
"Vừa nãy đã đắc tội với anh, đợi lát nữa tôi mời anh chén rượu, xin anh lượng thứ."
------
Dịch: MBMH Translate