Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1520 - Chương 1518: Ôn Nhu Nhẹ Nhàng.

Chương 1518: Ôn Nhu Nhẹ Nhàng.
Chương 1518: Ôn Nhu Nhẹ Nhàng.
Chương 1518: Ôn Nhu Nhẹ Nhàng.




"Lương bí thư."

Nhìn thấy Lương Nhược Hư tiến vào, Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt lần lượt chào hỏi, sau đó nháy mắt ra hiệu cho nhau, lặng lẽ lui ra khỏi phòng bệnh.

"Sao em lại tới đây." Lâm Dật cười ha hả nói.

"Là Khưu tổ trưởng nói cho em biết, nên đã tới từ sớm, chờ anh đã hơn một canh giờ rồi."

"Sao lại không nói với anh một tiếng."

"Nếu như em nói trước với anh thì anh sẽ để cho em tới sao."

"Nhìn xem lời của em kia, sao có thể không cho em đến được."

"Đừng nói nhảm nữa, để em xem viết thương của anh."

"Đều không có việc gì cả, đừng xem." Lâm Dật xoay xoay lưng, "Giày vò một ngày một đêm, đói chết anh rồi. Anh đưa em ra ngoài ăn chút đồ, ngỗng hầm đông bắc tương đối ngon."

"Đừng đánh trống lảng, em xem một chút."

Lương Nhược Hư trực tiếp cởi quần áo trên người Lâm Dật, phát hiện trên băng gạc là một mảnh máu đỏ nhìn thấy mà giật mình.

"Cái này, sao lại thế này."

"Biên độ động tác có chút lớn, thấm một chút máu, anh để y tá tới đổi chút thuốc là được."

"Y tá! Y tá!"

Không đợi Lâm Dật nói chuyện, Lương Nhược Hư đã hô về phía bên ngoài: "Thay thuốc cho bệnh nhân."

Rất nhanh, hai y tá một già một trẻ lần lượt đi vào từ bên ngoài, giúp Lâm Dật thay thuốc.

Hai người này cũng không phải là người của Y Đại Nhị Viện, mà lạ người Lục Bắc Thần điều động từ Yến Kinh tới, trên thân còn treo quân hàm.

Vì để bảo mật cho hành tung của Lâm Dật.

"Lâm thiếu tá, vết thương này của cậu..."

Lâm Dật nháy mắt ra hiệu cho hai người đừng nói lung tung, bảo mình không sao là được rồi.

"Anh bớt ra hiệu cho người ta đi." Sau khi dạy dỗ một câu, Lương Nhược Hư nhìn sang hai y tá, "Làm phiền hai vị rồi."

"Đều là trách nhiệm của chúng tôi."

Nói xong, nữ y tá trung niên lấy một cây kéo ra, cẩn thận nhắc nhở:

"Kiên nhẫn một chút, khả năng có chút đau."

"Cứ yên tâm to gan mà làm, tôi chính là Thiết La Hán, Kim Cương sống, chút vết thương nhỏ này thì tính là gì."

Nói xong, Lâm Dật còn cầm lấy táo trên bàn bên cạnh, bắt đầu ăn từng miếng.

Lương Nhược Hư không có tâm tư phản ứng lại Lâm Dật, ánh mắt đều rơi xuống vết thương trên bả vai.

Sau khi băng gạc bị cắt bỏ về sau, có thể nhìn đến một mảnh lớn bằng bàn tay đã đổ máu sinh mủ.

"Không phải đều đã xử lý xong rồi à, sao còn như vậy."

"Hẳn là xử lý chậm, nên không có đạt được hiệu quả tốt." Nữ y tá trung niên nhìn Lâm Dật, nói:

"Ít nhất cũng đã ba ngày không đổi thuốc rồi đúng không, nếu không sẽ không như vậy."

"Ở giữa có đổi một lần."

"Có lẽ cậu đã mua phải thuốc chống viêm giả, nếu như là thuốc từ xưởng chính quy thì sẽ không xuất hiện loại phản ứng này."

Lâm Dật bất đắc dĩ cười cười, thuốc mua tại thành Hắc Thủy, lúc đó anh cũng biết, đây có thể được sản xuất từ nhà máy dược phẩm nhỏ. Nhưng tình huống khẩn cấp, anh cũng không có thời gian nghĩ nhiều như vậy.

"Vẫn còn tốt, diện tích mặt ngoài vết thương không lớn, dùng thuốc chống viêm mấy ngày liền tốt."

Nữ y tá trung niên gật gật đầu, "Tôi giúp làm sạch vết thương, có thể sẽ có chút đau."

"Không có việc gì, tới đi."

Hai y tá lấy bông và cồn ra, chuẩn bị rửa sạch vết thương cho Lâm Dật.

Tuy có thể nhịn, nhưng Lâm Dật vẫn không nhịn được mà nhe răng nhếch miệng.

Nhìn thấy máu khiến người ta giật mình, sắc mặt Lương Nhược Hư thay đổi lớn, quay người đi tới cửa, cũng không dám nhìn Lâm Dật nữa, lặng lẽ lau nước mắt.

Khiến cho Lâm Dật đều có chút đau lòng.

"Khóc cái gì, chỉ là bị thương nhẹ, cũng không chết được người."

"Em thích như vậy, anh không cần quan tâm em làm gì."

Cho dù ở thời điểm nào, Lương Nhược Hư đều không thể ôn nhu.

Nhưng cái này, hoàn toàn là nàng im ắng ôn nhu.

Trước trước sau sau, hai y tá bận rộn hơn nửa giờ, mới xử lý xong vết thương của Lâm Dật, băng bó kỹ rồi tiêm thêm thuốc kháng viêm.

"Đừng khóc, khóc vậy anh sẽ khó chịu, làm như anh bị bệnh nguy kịch không bằng."

"Em thích như vậy, anh cứ mặc kệ em!"

Thấy Lương Nhược Hư nổi giận, Lâm Dật liền sững sờ.

"Chờ sau khi tiêm xong, anh sẽ dẫn em đi ăn ngỗng hầm."

"Đã như vậy rồi mà lúc nào cũng chỉ biết ăn thôi." Đôi mắt đẹp của Lương Nhược Hư liếc ngang, dạy dỗ:

"Anh cứ thành thật nằm lại đây cho em, muốn ăn cái gì thì em sẽ bảo người đi mua."

"Muốn ăn em."

"Anh đứng đắn một chút cho em!"

"Nhưng anh thật sự rất đói bụng, đã mấy ngày rồi chưa nhìn thấy thức ăn mặn." Lâm Dật nói:

"Em gọi người đưa đến chút đồ nướng, đùi cừu nướng gì đó đều được, sắp đói chết anh rồi."

"Chờ chút, em bảo người đi mua."

Lương Nhược Hư đi ra khỏi phòng, Lâm Dật cầm điện thoại di động, gửi hai tin nhắn cho An Ninh và Lý Tự Cẩm xem như là báo bình an, sau đó cũng không nhiều lời.

Anh lập tức gọi điện thoại cho Kỷ Khuynh Nhan.

"Lâm tiên sinh, là chuẩn bị muốn trở về sao?" Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Hình như cũng sắp đến ngày rồi."

"Bên này xảy ra chút chuyện có lẽ còn cần chờ thêm mấy ngày."

Lâm Dật tính toán thời gian một chút, còn khoảng hai ngày nữa thì chuyện huấn luyện mới kết thúc hoàn toàn.

Lần hành trình đến Đông Bắc này cũng sắp tiến vào giai đoạn cuối cùng.

Nhưng anh không muốn trở về sớm như vậy, còn muốn ở lại dưỡng thương một thời gian, nếu không sẽ rất dễ bị Kỷ Khuynh Nhan phát hiện.

"Vậy được rồi." Kỷ Khuynh Nhan trở nên ỉu xìu, "Nhưng em nói cho anh biết, nếu như lần này trở về, anh còn dám về tay không, em để anh ngủ ghế sô pha."

"Yên tâm đi, đều đã chuẩn bị tốt cho em."

"Thật sao, mua cái gì vậy?"

“Chuyện này còn phải nói sao, đương nhiên là đặc sản Đông Bắc rồi."

"Moa moa, anh đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói cho em biết là cái gì đi."

"Anh mua cho em áo lông chồn, chất lượng tiêu chuẩn, với dáng người của em mà mặc vào chắc chắn sẽ rất đẹp."

"Em sống ở Trung Hải quanh năm, anh cảm thấy em có thể dùng tới nó sao?" Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Em thấy anh chính là không chuẩn bị gì hết, đang lừa dối em đúng không."

Lâm Dật cười hắc hắc, "Vậy thì em đừng hỏi nữa, chỉ cần biết rằng, anh sẽ không về tay không là được."

"Như vậy còn tạm được." Kỷ Khuynh Nhan ngạo kiều nói:

"Đúng rồi, anh phái mấy người Viện Viện đến nước Nga, đi bàn chuyện vật liệu gỗ nhập khẩu là có ý gì? Tập đoàn Lăng Vân không có nghiệp vụ về phương diện này mà."

"Hạng mục hợp tác với người khác, kiếm lời chút nhân tình."

Chuyện này không có cách nào nói rõ với Kỷ Khuynh Nhan được, Lâm Dật lựa chọn nói sơ qua.

"Vậy em đã hiểu, hiện tại trong cái xã hội này thì nhân tình cũng là tiền tài."

"Nói đúng trọng điểm rồi đó."

Nói xong chuyện chính, phía sau đều là mấy chủ đề không có dinh dưỡng, đều là mấy chuyện lông gà vỏ tỏi.

Hai người trò chuyện khoảng hơn nửa giờ mới cúp điện thoại.

Cũng đúng vào đúng lúc này, Lương Nhược Hư đi vào từ bên ngoài.

Lâm Dật cũng không cảm thấy đây là trùng hợp, đoán chừng cô ấy biết mình đang gọi điện thoại nên mới không đi vào.

Mà lại hai người đều rất ăn ý, không nhắc đến chuyện này.

"Có còn đau hay không."

"Chỗ sinh mủ đã được xử lý tốt, không đau nữa."

Nhìn băng gạ trên vai của Lâm Dật và đỉnh đầu của anh một chút, Lương Nhược Hư bỗng cảm thấy hâm mộ lên Kỷ Khuynh Nhan.

Lâm Dật đem sự ôn nhu đời này của anh ấy dành hết cho người phụ nữ kia.

Có lẽ sẽ không có người thứ hai có được đãi ngộ tốt như vậy.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment