Chương 1519: Nguy Cơ Mở Màn.
Chương 1519: Nguy Cơ Mở Màn.
"Đừng ở đó suy nghĩ lung tung nữa." Lâm Dật nói:
"Trong lòng anh thì hai người đều như nhau, cái mạng này của anh có một nửa là của cô ấy, một nửa còn lại là của em."
Bị Lâm Dật nói trúng tâm sự, đôi mắt đẹp của Lương Nhược Hư lập tức nhìn qua chỗ khác, vẻ mặt ngượng ngùng.
"Nếu biết có một nửa là của em, còn không cẩn thận như vậy. Anh xem một chút mình đã bị thương thành cái dạng gì rồi, bác sĩ mới nói, anh có thể giữ cánh tay này đã là vô cùng may mắn. Nếu như lệch đi một chút thì cánh tay sẽ phế mấy."
"Nhưng một nửa bị thương này của anh cũng không phải là của em nha." Lâm Dật nói:
"Một nửa là của Kỷ Khuynh Nhan, một nửa kia của em vẫn còn hoàn hảo không chút tổn hại."
Nói xong, Lâm Dật giơ một cánh tay khác lên, để lộ ra cơ bắp của mình cho Lương Nhược Hư xem.
"Không phải anh khoác lác đâu, anh chỉ cần một tay thôi đã nhấc em lên."
"Đã lúc này rồi, còn không nghiêm túc một chút."
Được Lâm Dật trấn an vài câu, tâm trạng của Lương Nhược Hư tốt hơn không ít.
"Nhưng đây là một lần cuối cùng, sau này không cho phép ra ngoài chạy lung tung nữa."
"Được rồi, tất cả đều nghe theo em."
Lương Nhược Hư cũng biết, Lâm Dật không có khả năng bị người khác khống chế, nói như vậy cũng chỉ để khiến mình vui vẻ mà thôi.
Reng reng reng _ _
Đúng lúc này, điện thoại của Lương Nhược Hư vang lên.
Là Thẩm Thục Nghi gọi wechat video tới.
"Mẹ."
"Con đang ở Băng Thành đúng không, tình huống của Lâm Dật thế nào rồi."
Lương Nhược Hư thay đổi cameras, Lâm Dật cười hì hì vẫy tay.
"Cám ơn dì Thẩm đã quan tâm, vết thương không nặng, mười ngày nửa tháng là có thể khỏi hẳn."
"Nghe người ta nói hình như Vương gia đã xảy ra chuyện, con đã xử lý chuyện Vương Miện bên kia thế nào rồi."
"Người tên là Lena kia đã bị con giết, Vương Miện cũng bị con phế đi hai chân, nửa đời sau đều phải trải qua trên xe lăn."
Thẩm Thục Nghi và Lương Nhược Hư không kinh ngạc chút nào. Đây rất phù hợp với tác phong làm việc của Lâm Dật.
Thậm chí trước đó, họ đã đoán được kết quả sẽ như vậy.
Bởi vì nếu như không may thì người bị như vậy chính là Lâm Dật.
Vương gia bất nhân, thì không thể trách Lâm Dật bất nghĩa.
"Hành tung của con có bị phát hiện hay không."
"Không có, đều bị con xóa sạch rồi." Lâm Dật nói:
"Nói cách khác, chỉ có một mình người của Vương gia biết chuyện này là do con làm, người khác sẽ không biết."
"Được, dì đã biết." Thẩm Thục Nghi nói:
"Con cứ dưỡng thương cho thật tốt đi, không nên nghĩ những chuyện khác, về phần những phiền phức sau đó thì Lương gia và Lục lão sẽ xử lý thay con."
"Cảm ơn dì Thẩm." Lâm Dật cũng không khách sáo, "Đúng rồi, còn có một việc con muốn nói với dì một chút."
"Vương gia gần đây đang bàn chuyện làm ăn về vật liệu gỗ nhập khẩu, dì Thẩm có lẽ cũng biết."
"Biết." Thẩm Thục Nghi nói:
"Bây giờ không phải đang coi trọng sự tuần hoàn bên trong của nền kinh tế sao, tập đoàn Bảo Lợi của bọn họ chuẩn bị bắt đầu phát triển vào trong, muốn lũng đoạn ngành nghề vật liệu gỗ và đồ nội thất trong nước. Tập đoàn Hoa Nhuận đã chậm hơn bọn họ một bước, bị chiếm mất tiên cơ."
Lâm Dật cảm thất rất bất ngờ, vốn cho rằng chỉ là một cuộc làm ăn bình thường, không nghĩ tới lại là bố cục tương lai cho Vương gia.
"Nếu như là như vậy, con đúng là chó ngáp phải ruồi, làm được chuyện tốt." Lâm Dật nói:
"Con đã phái đi ngăn cản cuộc mua bán này, đoán chừng rất nhanh sẽ có thể có kết quả. Tập đoàn Lăng Vân không có nghiệp vụ trên phương diện này, đợi đến sau khi đàm phán xong còn phiền dì Thẩm giúp đỡ tiêu hóa một chút."
"Con ngăn chặn cuộc làm ăn đó rồi?"
Thẩm Thục Nghi và Lương Nhược Hư đều rất cảm thấy ngoài ý muốn.
Vì sao mỗi một chuyện mà anh làm đều khiến cho người ta cảm thấy kinh ngạc như vậy?
"Chủ yếu là muốn đánh mặt Vương gia, cho nên con cũng không cân nhắc phí tổn đối với chuyện này, đối phương cũng không phải người ngu, đương nhiên sẽ nguyện ý hợp tác với chúng ta. Lão Kỳ nói với con, đã đàm phán được tầm tầm, qua mấy ngày nữa sẽ có thể có câu trả lời chắc chắn."
"Tiểu tử con..." Thẩm Thục Nghi cười nói:
"Nhưng mà mấy thủ hạ kia của con quả thực không tệ, là một nhân tài."
"Có thể được dì Thẩm khen ngợi là vinh hạnh của bọn họ."
"Được rồi, con cũng đừng nâng dì lên nữa, con cứ dưỡng thương bên đó cho thật tốt, không nên nghĩ những chuyện khác." Thẩm Thục Nghi nói:
"Chờ sau khi chặn được hạng mục kia, chúng ta bí mật thao tác từ hai phía là được. Nhưng tập đoàn Lăng Vân các con cần phải có báo cáo về chuyện này, tốt nhất là làm đến mức mà mọi người đều biết. Chuyện này không có vấn đề gì đúng không."
"Đương nhiên là không có vấn đề, con chính là nghĩ như vậy."
"Dì biết rằng con cũng đã xem xét đến một bước này rồi." Thẩm Thục Nghi vén tóc, "Được rồi, dì còn có chút những chuyện khác, cúp trước đây."
"Dì Thẩm cứ làm chuyện của mình trước đi."
Nói xong chuyện chính, Thẩm Thục Nghi cúp điện thoại, Lương Nhược Hư lại quá mức kích động.
"Thật tốt, nhưng sao anh lại đi ngăn chặn chuyện làm ăn của Vương gia?"
"Vì muốn đánh mặt của bọn họ, cũng coi như cho là một thẻ bảo hiểm cho mình." Lâm Dật nói:
"Lúc trước đều là đấu đá lén lút, ngoại trừ cao tầng phía trên thì không có người biết Vương gia đã hiu quạnh, cho nên trên mặt nổi, bọn họ vẫn luôn làm theo ý mình."
"Lần hành động này, hai bên xem như vạch mặt, công khai mâu thuẫn."
"Chờ sau khi hạng mục này được công khai, tất cả mọi người sẽ biết là tập đoàn Lăng Vân đoạt mối làm ăn của tập đoàn Bảo Lợi. Nếu như anh xảy ra chuyện trong lúc mấu chốt này, như vậy thì áp lực dư luận sẽ có khuynh hướng nghiêng về một phía chúng ta. Vương gia sẽ lâm vào tình trạng bị động, cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Nước cờ này của Lâm Dật khiến cho Lương Nhược Hư vô cùng bội phục, có thể nói là thận trọng từng bước.
Mà vừa rồi, mẹ mình ở trong điện thoại, muốn Lâm Dật tuyên truyền chuyện này ra ngoài, đoán chừng cũng đã nghĩ đến điểm ấy, đang nhắc nhở cho Lâm Dật.
Hai bên xem như không mưu mà hợp.
Lương Nhược Hư hồn nhiên bĩu môi, vì cái gì mình lại không nghĩ tới chứ.
"Em đang nghĩ cái gì mà giống như kẻ ngốc vậy."
"Anh mới ngốc."
Để không lộ ra sự bối rối của mình, Lương Nhược Hư đứng dậy, gọi y tá vào thay thuốc cho Lâm Dật.
Không bao lâu sau, Lương Nhược Hư đưa đồ vào từ bên ngoài.
Cô còn gọi cả Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt qua, bốn người ăn một bữa phong phú trong bệnh viện.
Sau khi ăn xong, bốn người lại nói chuyện về thế cục trước mắt.
Tuy nguy cơ tứ phía, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn vô cùng lạc quan.
Lấy trình độ hiện tại của Vương gia khẳng định sẽ có hành động, nhưng sau đó bọn họ đều thống nhất rằng cứ binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn, gặp chiêu phá chiêu.
Cho nên bầu không khí trong bữa ăn vẫn là vô cùng hòa hợp.
Nhưng ngoài đó ra, lúc ăn cơm, còn phát sinh một chuyện rất kỳ quái.
Mấy người phụ nữ này, lúc ở một mình với Lâm Dật thì người nào cũng lo lắng cho thân thể của anh.
Thế nhưng khi ngồi cùng nhau thì tình huống lại thay đổi.
Trong cuộc nói chuyện, chủ đề về Lâm Dật đã biến thành phục trang giày mũ và đồ trang điểm.
Thậm chí còn hẹn nhau ngày mai cùng đi dạo phố.
Nếu như không phải y tá tiến đến kịp lúc, đoán chừng Lâm Dật sẽ phải tự dọn đồ ăn thừa trên bàn cơm.
Lấy lý do Lâm Dật bị thương đến cơ, phải rèn luyện thân thể, nếu không da thịt và bắp thịt rất dễ bị dính liền.
Nhìn hành động của ba người phụ nữ, Lâm Dật cảm thấy mình thật sự dư thừa.
Tuy bầu không khí lúc này rất hòa hợp, nhưng Lâm Dật lại chưa từng nghĩ vậy.
Một trận nguy cơ mở màn đang bắt đầu triển khai chầm chậm.
------
Dịch: MBMH Translate