Chương 1520: Nghiền Nát Một Cọng Cỏ Cuối Cùng Của Lạc Đà.
Chương 1520: Nghiền Nát Một Cọng Cỏ Cuối Cùng Của Lạc Đà.
Bệnh viện Moscow, trong phòng bệnh cao cấp.
Trên hai chân Vương Miện quấn lấy băng vải, vì để giữ thẳng mà hai chân còn bị treo lên.
Lúc này, trong phòng bệnh có mười mấy người đang đứng, nam nữ đều có, nhưng cơ bản đều đã có tuổi, trẻ tuổi nhất cũng đã qua tuổi 40.
Trong đó bắt mắt nhất, vẫn là cha mẹ của Vương Miện.
Vương Đình Sơn và Lý Tĩnh Vân.
Chuyện xảy ra ngày đó, sau khi Lâm Dật rời khỏi, Vương Miện lập tức cầm điện thoại lên báo cảnh sát.
Sau đó lại gọi điện thoại cho cha mẹ của mình.
Sau khi biết được tin tức này, từ trên xuống dưới Vương gia đều rất tức giận, cũng lập tức chạy tới Moscow để gặp con của mình.
"Bác sĩ, thật không có biện pháp nào sao."
Vương Đình Sơn nói với bác sĩ chủ trị, trợ lý một bên phụ trách phiên dịch.
"Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, bất kỳ người nào cũng không thể cứu nổi hai chân của cậu ấy." Bác sĩ nói:
"Hi vọng ngài có thể tìm được hung thủ sớm một chút, đây mới là việc cần làm hiện tại."
"Được, tôi đã biết."
Sau khi bác sĩ rời đi, bầu không khí trong phòng bệnh tựa như là một đầm nước đọng, trên mặt của mỗi người đều viết đầy sự tức giận!
"Anh chị, anh nói xem nên làm sao bây giờ, tuyệt đối không thể tuỳ tiện cho qua được!"
Cậu của Vương Miện, Lý Tĩnh Đường nói: "Đây chính là trắng trợn đối đầu với Vương gia! Không thể nhân nhượng!"
"Anh biết, nhưng chuyện này không thể cuống cuồng được." Vương Đình Sơn híp mắt, nói:
"Lâm Dật dám làm ra chuyện như vậy, tuyệt đối không đơn thuần là chủ ý của cậu ta, nói không chừng đằng sau còn có Lương gia làm chỗ dựa."
"Hiện tại hai nhà bọn họ đã là châu chấu trên một cái dây thừng. Nếu như Vương gia động thủ, Lương gia nhất định cũng sẽ hỗ trợ." Lý Tĩnh Đường nói.
"Chỉ là một Lương gia cũng không phải thứ khó giải quyết nhất, sợ nhất Lục Bắc Thần cũng tham dự vào." Vương Đình Sơn nói:
"Nếu như Lục Bắc Thần đứng cùng một chỗ với hai người bọn họ thì tình cảnh chúng ta sẽ lâm vào thế bị động."
Lúc nói đến Lương gia, người của Vương gia người còn không thèm để ý, nhưng khi nhắc đến tên của Lục Bắc Thần, vẻ mặt của người Vương gia đều trở nên cổ quái.
Trải qua thời gian dài, bọn họ đều vô cùng hiểu rõ năng lực của Lục Bắc Thần.
Dù là lúc Vương gia đang còn là gia tộc đứng đầu, Lục Bắc Thần vẫn có năng lực chống lại bọn họ, chỉ là bởi vì thiếu một tập đoàn Bảo Lợi nên mới đứng thứ hai.
Mà bây giờ, sau cơn bão chip đó, thực lực của Vương gia đã không bằng lúc trước, muốn đối đầu với Lục Bắc Thần là một chuyện vô cùng khó khăn.
"Cho dù Lục Bắc Thần có tham dự vào thì cũng không thể tuỳ tiện bỏ qua chuyện này được. Nếu không thì Vương gia sẽ không có bất kỳ mặt mũi nào để lăn lộn tại Yến Kinh nữa."
"Anh hiểu ý của các người, nhưng chuyện này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn, lần này tôi sẽ không cho bọn họ cơ hội."
Nói xong, Vương Đình Sơn đi tới trước mặt Vương Miện.
"Chuyện làm ăn bên này thế nào, có cần phái người tới đàm phán thêm không."
"Cũng đã không sai biệt lắm, kế hoạch đàm phán tiếp theo cứ tiến hành theo từng bước là được."
Vương Đình Sơn gật gật đầu, hạng mục này là một phần quan trong của bố cục phát triển trong nước, nhất định phải coi trọng.
"Cha bây giờ trở về nước và nhanh chóng đưa con đến nước Mỹ, có lẽ còn sẽ có chút hi vọng."
Vương Miện lắc đầu, "Cha, không cần phải uổng phí sức lực, con biết tình huống của mình, cho dù có đến Mỹ cũng sẽ không có bất kỳ hy vọng gì."
"Con cứ từ bỏ như thế sao."
Vương Miện mặt không thay đổi nhìn thẳng về phía trước.
"Con đã không còn nghĩ đến chuyện làm thế nào để chữa khỏi cho chân của con nữa, chỉ muốn mau chóng giết chết Lâm Dật. Con không hy vọng cậu ta còn sống trên thế giới này!"
"Chuyện này cứ để cha làm, con không cần nghĩ gì cả, dưỡng thương cho tốt là được."
"Ừm. . ."
Reng reng reng _ _
Lúc này, điện thoại di động của Vương Miện vang lên, nghiêng đầu xem xét, phía trên hiện thị tên của một người Nga.
"Là tổng giám đốc của công ty Segby, đoán chừng là nói chuyện làm ăn với con, cha, sáng mai người đi qua đó một chút đi." Vương Miện bình tĩnh nói.
Vương Đình Sơn gật gật đầu, ra hiệu cho trợ lý nhận điện thoại, người kia lập tức nhận điện thoại, sau đó mở loa ngoài.
"Vương tiên sinh, tôi là thư ký của Lem tiên sinh, tôi muốn truyền đạt với ngài một chút về chuyện liên quan tới hạng mục mà chúng ta bàn trước đó."
Đối phương nói bằng tiếng Trung không quá tiêu chuẩn.
"Nói đi, tôi nghe đây."
"Chúng tôi quyết định tạm thời kết thúc hạng mục này, hi vọng sau này còn có thể có cơ hội hợp tác."
Lời này vừa dứt, người trong phòng bệnh đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cho dù là mặt không thay đổi như Vương Miện, đều không có cách nào khống chế tâm trạng của mình.
"Anh có ý tứ gì! Cái gì gọi là tạm thời kết thúc hạng mục này!"
"Chúng tôi đã tìm được người hợp tác mới, đồng thời đã ký hợp đồng, cho nên chỉ có thể tìm cơ hội hợp tác khác."
"Anh nói cái gì vậy? Các người thế mà lại hợp tác cùng người khác! Các người rốt cuộc là đang giở trò quỷ gì!"
Vương Miện không khống chế nổi tâm tình của mình, quát lên như người bệnh tâm thần.
"Bởi vì đối phương đưa ra giá cao hơn, công ty hai bên đã nhất trí quyết định, hợp tác với bọn họ sẽ có lợi ích tốt hơn, cho nên hợp tác giữa chúng ta tạm thời kết thúc."
"Có thể nói cho tôi người hợp tác với các người là ai không!"
Sự nghi ngờ của Vương Miện cũng là nghi hoặc của những người khác trong phòng.
Tại toàn bộ Trung Quốc, rốt cuộc người nào mà có to gan như vậy, lại dám đoạt mối làm ăn với tập đoàn Bảo Lợi!
"Là tập đoàn Lăng Văn Trung Hải, chúng tôi vừa mới ký hợp đồng, cho nên mới thông báo cho anh một chút."
"Tập đoàn Lăng Vân!"
Nghe thấy bốn chữ tập đoàn Lăng Vân, người trong nhà đều bị một trận choáng váng, đầu cảm giác như bị búa tạ gõ mạnh vào!
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới Lâm Dật lại âm thầm nhằm vào chuyện làm ăn này của bọn họ!
Không cho Vương gia một cơ hội nhỏ nhoi nào trong chuyện này!
"Sao có thể như vậy, thế mà lại không cho chúng tôi biết một tiếng!" Vương Miện giận không nhịn nổi, lớn tiếng gầm lên:
"Các người có biết chuyện này ảnh hưởng lớn như thế nào đối với chúng tôi không!"
"Rất xin lỗi, đây là một hạng mục đàm phán quan trọng của chúng tôi, nếu như thông báo sớm cho anh thì hạng mục này sẽ không có cách nào để tiến hành tiếp." Trợ lý nói: "Hi vọng anh có thể thông cảm."
"Con mẹ anh!"
Vương Miện cầm điện thoại di động ném xuống đất khiến nó vỡ nát!
Sự tức giận của Vương Miện cũng không đơn giản bắt nguồn từ chuyện làm ăn này.
Hai chân bị phế đã là đả kích vô cùng lớn đối với anh ta, nhưng anh ta đã dựa vào ý chí mạnh mẽ để khống chế tâm tình.
Mà chuyện hạng mục bị cướp không khác nào nghiền nát một cọng cỏ cuối cùng của lạc đà.
Tất cả cảm xúc tiêu cực như trào lên trong phút chốc, làm sao cũng không khống chế nổi, khiến cho máy móc trong phòng bệnh đều bị anh ta đẩy ngã xuống đất.
"Con trai, con bình tĩnh một chút." Lý Tĩnh Vân tiến lên trấn an: "Cha con sẽ nghĩ biện pháp xử lý chuyện này."
Hai tay Vương Đình Sơn nắm chặt, lửa giận hừng hực giống như là núi lửa phun trào.
Con của mình bị đánh gãy hai chân, bước đầu trong bố cục chiếc lược kinh tế tuần hoàn trong nước của mình cũng bị Lâm Dật kết thúc!
Đây cũng không phải là đang đánh vào mặt Vương gia, mà chính là đang giẫm Vương gia dưới lòng bàn chân!
"Lâm Dật a Lâm Dật, tôi thật sự là đánh giá thấp cậu rồi!"
------
Dịch: MBMH Translate