Chương 1521: Người Quyền Quý Không Lương Thiện.
Chương 1521: Người Quyền Quý Không Lương Thiện.
Sáng sớm hôm sau, Lương Nhược Hư tỉnh dậy từ một cái giường khác, phát hiện Lâm Dật vẫn đang nhìn mình.
Khiến cho Lương Nhược Hư đều có chút xấu hổ.
"Nhìn em làm gì? Em ngáy ngủ sao?"
"Không có, chỉ là muốn nhìn em một chút."
"Bớt nói mấy lời dễ nghe kia đi, em cũng không ăn được bộ dạng kia."
"Nhìn xem em kìa, lòng tốt lại trở thành lòng lang dạ thú, không có lãng mạn chút nào."
Lương Nhược Hư không để ý Lâm Dật nữa, đứng dậy xoay xoay lưng.
Mặc dù là ngủ tại bệnh viện, nhưng ngủ lại rất ngon.
Lâm Dật cũng xoay xoay lưng, "Ra ngoài đi dạo chút đi, hít thở không khí mới."
"Vết thương trên bả vai không có vấn đề gì đúng không."
"Yên tâm đi, không chết được người."
"Ừm vâng."
Lương Nhược Hư mặc áo lông, cách ăn mặc nửa người dưới không khác An Ninh lắm, đều là quần leggings nhung, khiến cho toàn thân có cảm giác nhiều lớp.
Mà ăn mặc như vậy, tựa hồ cũng thống nhất với cách ăn mặc với con gái phương bắc.
Đi ra cửa lớn bệnh viện, Lương Nhược Hư chủ động khoác tay Lâm Dật, từng bông tuyết nhàn nhạt tung bay trên bầu trời rơi xuống trên đầu hai người.
Lúc này cùng người ngắm tuyết, tôi muốn cùng người bạc đầu.
Đối với hai người mà nói, đây đều là khoảng thời gian vui vẻ hiếm thấy.
"Em đã mua vé máy bay buổi trưa, giữa trưa sẽ đi." Lương Nhược Hư nói.
"Mới đến một ngày mà đã đi rồi sao?"
"Anh thật sự cho rằng em là người rảnh rỗi sao." Lương Nhược Hư nói: "Bên Trung Hải còn có không ít chuyện đang chờ em xử lý đây."
"Anh còn tưởng rằng em có thể ở thêm vài ngày, giúp anh giải quyết ưu sầu."
"Bản tính khó sửa đổi, bị thương còn như vậy không thành thật." Lương Nhược Hư nói:
"Nếu như anh thật sự có ưu sầu thì cứ đi trung tâm tắm rửa Đại Bảo Kiếm, em mặc kệ chuyện này."
"Em đúng là rất hào phóng."
"Đi nhanh ăn một chút gì đó đi, em đói rồi."
Hai người bước nhanh hơn, tìm một cửa hàng ăn sáng khá sạch sẽ bên ngoài bệnh viện.
Bánh bao gạo, cháo, trứng luộc, trà, chút dưa muối...
Một bữa sáng đầy đủ vẫn chưa tới 30 tệ, vô cùng phù hợp với kinh tế.
Sau khi ăn xong, hai người cũng không vội trở về.
Lâm Dật đưa Lương Nhược Hư tới trung tâm đường phố, nhìn xem các bức tượng điêu khắc bằng băng, tuy kiểu dáng đều rất đơn giản, nhưng lại hết sức thú vị.
Sau đó, còn mang cô đi trượt băng trên sông một hồi, sau cùng thiếu chút đã chậm chuyến bay.
Vốn dĩ Lương Nhược Hư chuẩn bị tự mình đi, nhưng không lay chuyển được Lâm Dật nên đàng đi cùng anh đến sân bay.
Lúc đến đây, bên cạnh Lương Nhược Hư có không ít người.
Tài xế, thư ký, trợ lý, còn có không ít người tới xum xoe.
Nhưng lần này, bên người chỉ có một mình Lâm Dật, giống như là đang đưa tiễn người yêu vậy.
Hai người chậm rãi đi về phía thông đạo cho thương nhân.
Trong lòng Lương Nhược Hư rất thỏa mãn, cho dù anh ấy không có thời gian dài ở bên cạnh mình.
Nhưng những cảm giác kia, anh ấy đều dành cho mình.
Đầy đủ.
"Xuống máy bay nhớ gọi điện thoại cho anh."
Đứng tại cửa thông đạo, Lâm Dật nói với Lương Nhược Hư.
"Anh cũng vậy, ở đây dưỡng thương cho thật tốt, sau khi xử lý xong mọi chuyệ thì nhanh về Trung Hải một chút."
"Đã biết."
Lương Nhược Hư để hành lý xuống, giang hai tay ra.
Lâm Dật tiến lên, ôm cô thật chặt vào trong ngực.
Hàm dưới trắng nõn của Lương Nhược Hư gác lên vai Lâm Dật.
Phong cách ngự tỷ và thiếu nữ thẹn thùng đều hội tụ trên người Lương Nhược Hư tại thời khắc này.
"Nhất định phải chăm sóc tốt cho chính mình."
"Biết mà."
Lâm Dật nhẹ nhàng hôn lên trán Lương Nhược Hư một cái, bức tranh tuyệt đẹp này thu hút không ít ánh mắt của không ít người tới lui.
Hành động như vậy, chỉ người có tướng mạo đẹp mắt mới khiến nó trở nên cảnh đẹp ý vui.
"Đi đi, không cần lưu luyến không rời, mấy ngày nữa anh sẽ trở về." Lâm Dật vỗ bả vai Lương Nhược Hư, "Nếu cứ vậy mãi thì lúc lên máy bay và trở lại Trung Hải thì trời sẽ tối mất."
"Ừm, em sẽ đi ngay."
Hai người tách ra, Lương Nhược Hư vén tóc lên, hồn nhiên vẫy tay về phía Lâm Dật, sau đó quay người, rời đi với bóng lưng xinh đẹp.
"Chị dâu, sau khi về nhà, cứ nói theo lời kịch, đừng để cho anh của em phát hiện."
Lâm Dật hét lên từ phía sau, trong nháy mắt lập tức thu hút sự chú ý của mọi người. Tất cả đều đứng lại, mắt lớn trừng mắt nhỏ mà nhìn hai người.
Nhìn vừa tư thế lưu luyến không rời vừa rồi của hai người còn tưởng rằng là người yêu, không nghĩ tới lại là loại quan hệ đó!
Thế, thế giới này quá điên rồi!
Lương Nhược Hư đột nhiên quay đầu, đã xấu hổ muốn chết!
"Anh nói lung tung gì đấy!"
"Ai ai ai, anh quên mất, nơi này là nơi công cộng, vậy anh không nói nữa, đây là bí mật nhỏ của hai chúng ta."
"Em!"
Lương Nhược Hư thiếu chút nữa bị Lâm Dật làm cho tức chết, gương mặt mềm mại đỏ lên một mảng lớn.
Cô muốn quay lại đánh cho Lâm Dật một trận, nhưng lại không được, chỉ có thể đeo khẩu trang, cúi đầu, bước nhanh đi ra ngoài.
Sau khi để cho Lương Nhược Hư thể nghiệm sự xấu hổ với xã hội, Lâm Dật lại đón xe về bệnh viện.
Lúc trở về, anh phát hiện Khưu Vũ Lạc và Ninh Triệt đang ở trong phòng bệnh của mình, hút thuốc cắn hạt dưa.
"Gặm hạt dưa thì tôi cũng không nói gì, tốt xấu gì tôi cũng là bệnh nhân, hút thuốc có vẻ không đúng lắm."
"Tôi mở cửa sổ cho anh nha." Ninh Triệt cười híp mắt nói.
"Lương bí thư đi rồi hả?" Khưu Vũ Lạc hỏi.
"Vừa đưa đi."
"Có tin tức Lưu lão đại." Ninh Triệt nói:
"Người Vương gia hình như đã đưa Vương Miện về trong nước, hơn nữa tìm bác sĩ bên Mỹ, nhưng nghe nói cơ hội rất xa vời."
"Tôi chính là một bác sĩ, sao có thể chừa cơ hội cho anh ta được." Lâm Dật nói.
"Nhưng ngoài ra, Vương gia hình như cũng không có động tĩnh gì." Ninh Triệt nhún vai, nói:
"Tôi có chút khó hiểu, ngoại trừ đưa Vương Miện về thì Vương gia không còn những động tĩnh khác, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy."
"Người của Vương gia cũng không phải người ngu, cũng có thể đoán được năng lực của Lâm Dật lớn bao nhiêu. Hơn nữa còn là bọn họ làm sai trước, có thể lặng lẽ chấm dứt chuyện này đã là tốt rồi?" Khưu Vũ Lạc nói ra một loại khả năng khác.
"Người quyền thế không bao giờ lương thiện." Ninh Triệt nói:
"Nếu như Vương gia thật sự có thể nghĩ như vậy, cũng không có khả năng bò lên vị trí cao như bây giờ. Người lăn lộn trong cái vòng này, 99% đều không sạch sẽ, muốn để bọn họ từ bỏ là chuyện không thể nào."
"Tôi đồng ý với cách nói của Ninh Triệt." Lâm Dật nói:
"Tôi không chỉ đánh gãy chân Vương Miện mà còn đoạt mối làm ăn của gia tộc bọn họ. Nếu như họ không truy cứu chuyện này, tất nhiên sẽ trở thành trò cười trong cái vòng này. Sau này, bất kỳ ai cũng dám giẫm bọn họ một chân, sau đó Vương gia sẽ suy sụp với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, cho nên dù như thế nào thì bọn họ cũng phải có phản kích."
"Nhưng cho tới bây giờ một chút động tĩnh đều không có, khiến người cảm thấy bất an."
"Đây chính là bình yên trước bão táp, bọn họ cũng biết, phía sau tôi có Lương gia và Lục Bắc Thần, cũng như sức ảnh hưởng trên toàn bộ Bộ công tín. Nếu như ra tay mù quáng thì người thua thiệt cuối cùng nhất định là Vương gia, cho nên phải hành sự thật cẩn thận."
Lâm Dật nằm ở trên giường, hai tay gối ở sau đầu.
"Tôi nghĩ trong tương lai, Vương gia sẽ an tĩnh một đoạn thời gian, nhưng thời gian an tĩnh càng dài thì lại càng bất lợi đối với chúng ta."
------
Dịch: MBMH Translate