Chương 1522: Vinh Hoa Phú Quý, Công Danh Lợi Lộc Tựa Như Mây Khói. Mong Có Quý Nhân Phù Trợ
Chương 1522: Vinh Hoa Phú Quý, Công Danh Lợi Lộc Tựa Như Mây Khói. Mong Có Quý Nhân Phù Trợ
Chương 1522: Vinh Hoa Phú Quý, Công Danh Lợi Lộc Tựa Như Mây Khói. Mong Có Quý Nhân Phù Trợ
Hai người gật đầu lia lịa, tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của Lâm Dật.
“Anh có chiến lược nào để đối phó không?”
Lâm Dật nhún nhún vai: “Tình huống hai bên đã hoán đổi cho nhau, địch trong tối ta ngoài sáng, việc có thể làm bây giờ chỉ là chờ đợi.”
“Có cần phái người bảo vệ cho anh em thân thích của anh không?” Khưu Vũ Lạc hỏi.
“Việc đó thì không cần, tôi đã sắp xếp người trước rồi.”
Lâm Dật nói tiếp:
“Hơn nữa thông thường mà nói đạt đến đẳng cấp như nhà họ Vương, hẳn là sẽ không làm mấy chuyện nhỏ nhặt như vậy. Chúng ta cứ kiên nhẫn chờ là được.”
Hai người cũng gật gật đầu, theo tình huống hiện tại mà nói, dường như cũng không có cách nào tốt hơn nữa.
“Hai người trở về nói với Lưu lão đại một tiếng, tôi luôn có dự cảm bọn họ có thể sẽ bắn phát súng đầu tiên ở Trung Vệ.”
“Lữ đoàn Trung Vệ có địa vị không tầm thường ở toàn bộ Hoa Hạ này, nếu bọn họ thật sự dám làm như vậy, khác gì tự đào mồ chôn mình.”
“Các người suy nghĩ nhiều rồi, nói trắng ra thì khẳng định là bọn họ không dám làm gì đâu, nhưng chắc chắn sẽ có chút động thái, cho nên hãy nói Lưu lão đại để ý nhiều một chút, tránh trở tay không kịp.”
“Được.”
“Được rồi, chỗ tôi cũng không có chuyện gì nữa, nếu mọi người có việc thì đi xử lý ngay đi, đừng hao phí thời gian ở chỗ tôi.”
“Chắc chắn là không cần chúng tôi hỗ trợ à?”
Lâm Dật gật gật đầu: “Tôi cảm giác rằng bên phía Lưu lão đại đang cần sự giúp đỡ của mọi người hơn đấy, trở về trước đi đã.”
“Vậy bọn tôi sẽ không khách khí nữa.”
“Nhưng việc làm ăn của gia tộc các người cũng phải cẩn thận, nhiều khi ‘nằm không cũng trúng đạn’, đây đều là chuyện rất có thể phát sinh.” Lâm Dật nói tiếp:
“Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy thì phải nhớ là nói với tôi trước tiên, những thứ khác tôi không dám mạnh miệng, nhưng việc bảo đảm sự an toàn cho gia tộc mấy người thì tôi vẫn có thể làm được.”
“Cảm ơn.”
Lời nói này của Lâm Dật làm cho hai người an tâm không ít.
Thu dọn đơn giản đồ đạc của mình, chuẩn bị rời đi.
Nếu như có thể thì hai cô cũng muốn ở lại nơi này, ít nhất cũng có thể chăm sóc cho Lâm Dật vài ngày.
Nhưng nhà họ Vương xảy ra chuyện lớn như vậy, bọn họ nhất định sẽ có động thái.
Giống như Lâm Dật đã nói, Lữ đoàn Trung Vệ rất có thể là điểm nóng đầu tiên, hay là quay về xem xem giúp Lưu lão đại chút có vẻ tốt hơn.
Sau khi hai người rời đi, Lâm Dật hoàn toàn khôi phục tự do.
Nhưng những người khác do Lục Bắc Thần phái tới lại ở lại bệnh viện.
Nhìn bầu trời bên ngoài dần trở nên xám xịt, đã hơn bốn giờ chiều, chuẩn bị lát nữa tìm An Ninh và Lý Tự Cẩm cùng ăn một bữa cơm.
Ting ting ting!
Chuông điện thoại di động của Lâm Dật vang lên, là Thẩm Thục Nghi gọi tới.
“Dì Thẩm.”
“Vết thương thế nào rồi?”
“Tốt hơn nhiều rồi ạ, chỉ cần giữ xíu là được.”
“Có chút chuyện khác cần phải nói với cháu một chút.” Thẩm Thục Nghi nói tiếp:
“Ông Lục chuẩn bị mượn cơ hội lần này điều tra chuyện bên phía Đông Bắc, sẽ lấy người tên Tôn Mãn Gia kia làm điểm mấu chốt, có thể sẽ cần cháu phối hợp một chút.”
“Điều tra chuyện bên này?” Lâm Dật nói thầm một câu: “Tổ điều tra?”
“Không sai.”
Lâm Dật giật mình.
Từ đầu đến cuối, nơi này đều là địa bàn của nhà họ Vương, bây giờ nhà họ Vương đã thất thế, đây chính là một cơ hội tốt.
Đã nhiều năm như vậy, nhà họ Vương ở nơi này hưởng biết bao vinh hoa phú quý, hiện giờ nền móng lại đang lung lay, tự nhiên muốn tới đẩy một phen.
“Cháu hiểu rồi.” Lâm Dật nói tiếp:
“Nhưng hiện giờ bọn người Tôn Mãn Gia đều bị khống chế, muốn thẩm vấn như thế nào đều do ông Lục tự suy tính, cháu cũng không giúp được gì.”
“Cái tên tiểu tử ngốc này.” Thẩm Thục Nghi nói: “Đây là chia công lao cho cháu.”
“Chia công lao?”
“Cháu giúp đỡ công việc, tới lúc đó cháu sắp xếp vài người, thế nào cũng có thể cho một vị trí chính sảnh, về phần những cương vị bình thường khác, nếu cháu có cách gì, vấn đề bên phía ông Lục cũng không lớn.”
“Cháu hiểu rồi, cảm ơn dì Thẩm.”
“Nhanh chân nhanh tay đâu vào đấy, có thể là sau mấy ngày này, đến lúc đó sẽ có người liên lạc với cháu.” Thẩm Thục Nghi nói tiếp:
“Cụ thể là làm như thế nào thì cháu tự mình sắp xếp đi.”
“Cháu biết rồi, cảm ơn dì Thẩm.”
Cúp điện thoại của Thẩm Thục Nghi, Lâm Dật xoay xoay cái lưng của mình.
Lục Bắc Thần vẫn rất kỹ tính, cho mình một lợi ích lớn như vậy.
Sau đó, Lâm Dật gọi điện thoại cho An Ninh và Lý Tự Cẩm, hẹn ăn một bữa lẩu dưa chua thịt dê.
“Tự Cẩm, lần học tập này khi nào có thể chấm dứt?” Sau khi uống rượu no nê, Lâm Dật tựa vào lưng ghế hỏi.
“Ngày mai chính là ngày cuối cùng.” Lý Tự Cẩm buông đũa xuống nói:
“Nhưng mọi người bảo tôi hỏi anh có thể cho bọn họ một ngày nghỉ hay không, khó khăn lắm mới tới đây được một chuyến, bọn họ muốn đi dạo một vòng.”
“Cái này không thành vấn đề, bả vai tôi cũng bị thương rồi, bây giờ mà quay về kiểu gì cũng bị quở mắng.”
“Là sợ chị dâu à.”
Lâm Dật gật gật đầu: “Có thể tránh được miệng lưỡi người ngoài.”
“Việc này anh phải hỏi chị An Ninh ấy, xem chị ấy có thể sắp xếp cho chúng ta thêm vài ngày hay không.”
“Chuyện nhỏ, viện trưởng Trần còn rất mong mọi người ở đây thêm vài ngày.” An Ninh cũng hiểu ý của Lâm Dật, nói:
“Anh muốn ở lại đây thêm mấy ngày? Tôi sẽ sắp xếp cho.”
“Bắt đầu tính từ ngày mai, thôi thì một tuần đi.”
Dựa theo ước tính của Lâm Dật, một tuần sau, gần như có thể tháo băng, về nhà chỉ cần thay thuốc đúng giờ là ok.
Hơn nữa Ngưng Nguyệt cũng sắp kết hôn rồi, bản thân nhất định phải quay về.
Ở lại thêm một tuần, có vẻ như cũng không khác gì.
“Vậy cứ như vậy đi, dựa theo thời gian bình thường thì ngày mai còn có một ngày học tập chính thức, tôi sắp xếp thêm bốn ngày, còn lại hai ngày cho mọi người tự do hoạt động, có thể gom đủ một tuần.”
“Không thành vấn đề.” Lâm Dật suy nghĩ một chút, sau đó nhìn An Ninh: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?”
“Ớ?” An Ninh có chút căng thẳng: “Thôi đi, anh hỏi tuổi của tôi để làm gì?”
“Hỏi một chút thì có làm sao.”
“Sắp ba mươi xuân rồi.” An Ninh miễn cưỡng nói.
“Ba mươi tuổi...” Lâm Dật nói thầm một câu: “Còn nhỏ tuổi quá...”
“Ờ ờ? Ý anh là sao?”
Lý Tự Cẩm lặng lẽ chạm vào An Ninh: “Anh Lâm thích lái máy bay lắm...”
An Ninh bị làm cho đỏ mặt: “Cắt, anh ta thích người thế nào thì có liên quan gì tới tôi.”
Lâm Dật không thèm để ý hai người nói gì, chủ yếu là tuổi của An Ninh có chút trẻ, nếu như đưa cô ấy lên vị trí chính sảnh, chắc chắn sẽ tạo nên tin đồn không hay.
Sau khi ăn xong, ba người chia làm hai đường, Lý Tự Cẩm trở về khách sạn, Lâm Dật và An Ninh thì trở lại bệnh viện.
Lâm Dật nhàn rỗi không có việc gì làm, còn đến chỗ An Quốc Hoa xem một chút, sau đó mới trở về phòng bệnh của mình.
“Con gái, các con ăn cơm rồi sao?” Lưu Quế Cầm hỏi.
“Dạ, vừa ăn xong.” An Ninh buông túi xách xuống nói.
“Mẹ hỏi con, con và cậu Lâm Dật kia không có việc gì chứ.”
“Bọn con thì có thể có chuyện gì, chỉ là cùng nhau ăn một bữa cơm thôi ạ.” An Ninh nói: “Hơn nữa còn có người khác đi cùng nữa.”
“Vậy được.” Lưu Quế Cầm kéo tay An Ninh nói tiếp:
“Thằng nhóc Lâm Dật kia quả thật rất ưu tú, nhưng chúng ta phải nhìn nhận lại mình, con không xứng với người ta đâu, cho nên tốt nhất đừng nghĩ cái gì khác.”
------
Dịch: MBMH Translate