Chương 1523: Xem Mắt
Chương 1523: Xem Mắt
Cảm xúc trong lòng An Ninh chợt dao động.
Không ngờ mẹ của cô ấy lại nói về vấn đề này một cách nghiêm túc như vậy.
“Con biết rồi, bọn con chỉ là bạn bè bình thường, căn bản hai người không hợp nhau chút nào cả.”
“Những người giàu có như bọn họ có rất nhiều quy tắc, và đó không phải là điều mà những người bình thường như chúng ta có thể trèo cao.”
Lưu Quế Cầm nói tiếp:
“Nhưng người ta đã cứu mạng ba của con, cho nên dù thế nào, sau này con cũng phải luôn ghi nhớ.”
An Ninh gượng cười: “Con biết rồi.”
Đây là một vấn đề mà An Ninh đang cố gắng trốn tránh. Cô ấy cũng biết rằng cô ấy phải đối mặt với vấn đề này một cách thẳng thắn, nếu không thì đối với ai cũng là không tốt.
Chưa nói đến sự chênh lệch về địa vị của hai gia đình, hơn nữa anh đã có bạn gái rồi, nên duyên phận của mình và anh ấy căn bản không có tương lai.
Lúc này tốt hơn hết mình nên đặt bản thân vào đúng vị trí, như vậy sẽ tốt cho tất cả mọi người.
“Con gái, hôm nay chú hai của con đến đây, ông ấy nói có một trưởng bộ phận trong đơn vị của chú ấy có người con trai cũng trạc tuổi con. Mẹ đã xem qua ảnh chụp rồi, trông cũng khá ổn, con xem thử thế nào.”
“Con vừa mới chia tay, mẹ lại chuẩn bị giới thiệu người khác cho con sao? Hoài luôn.”
“Đây là thế kỷ 21 rồi đấy, con gái của mẹ cũng không cưỡi lừa tìm ngựa. Lẽ nào không được phép quen người khác sau khi chia tay sao?”
“Mẹ nghĩ người này cũng được. Tuy không bằng Lâm Dật, nhưng cậu ta cũng thuộc hàng đỉnh trong đám người thường rồi. Tranh thủ lúc rảnh sắp xếp thời gian đi gặp người ta đi.”
Người ta nói gừng càng già càng cay, câu nói này thực sự thể hiện rất rõ trên con người bà Lưu.
Bà ta đã cảm nhận được rằng con gái mình có ấn tượng tốt với Lâm Dật.
Nhưng hoàn cảnh gia đình của hai người khác nhau một trời một vực, một người Nam, một người Bắc, không cách nào đến được với nhau, cho nên bây giờ tốt hơn hết làm cho con gái mình hiểu là nên dừng suy nghĩ của mình lại, tìm một gia đình tốt rồi yên bề gia thất.
Và buổi gặp mặt mà bà ta đang nói đến không phải là chú hai của An Ninh chủ động tìm, mà là bà ta đã nhờ người chú hai giúp đỡ để có cuộc trò chuyện vừa rồi.
“Đừng lo lắng chuyện gì cả, người ta đã nhắm trúng con rồi, nhưng người ta lại không để ý đến mình. Chuyện như này cần xem duyên phận, không thể cưỡng cầu.”
“Cái này gọi là gì? Chú hai của con đưa ảnh của con cho nhà bên kia xem, bên ấy khá hài lòng với diện mạo và điều kiện của con. Hiện tại chỉ cần con gật đầu là có thể sắp xếp thời gian gặp mặt.”
“Hả…”
An Ninh vén lại tóc: “Chuyện này nói sau đi, con còn chưa nghĩ kĩ.”
“Có cái gì nghĩ với không nghĩ nữa chứ, chỉ là gặp mặt thôi, biết đâu lại nên chuyện.” Lưu Quế Cầm nói tiếp: “Con thôi suy nghĩ gì về cậu Lâm Dật kia đi.”
“Đừng đoán già đoán non nữa được không? Không phải vừa mới nói sao? Hai chúng con không thể nào có chuyện gì, chỉ là mối quan hệ bạn bè tốt thôi.”
“Vậy con đi gặp mặt, không mất gì cả.”
“Con gái, hãy nghe lời mẹ con đi.” An Quốc Hoa nói tiếp:
“Không phải chúng ta bắt các con ở với nhau, hợp thì tốt, không hợp thì thôi, con kháng cự như vậy làm gì.”
Hừ!
An Ninh hít sâu một hơi, vẻ mặt u sầu, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng bữa ăn vừa rồi.
Lâm Dật muốn ở đây thêm vài ngày vì lo bạn gái sẽ nhìn thấy vết thương.
Anh cũng là một người nhẹ nhàng và tinh tế, nhưng điều đó còn tùy thuộc vào người đứng trước mặt là ai.
Việc gì cần quyết đoán thì nên dứt khoát.
An Ninh cũng biết đạo lý này.
“Được rồi, mọi người sắp xếp thời gian, con theo đó làm.”
“Đây mới đúng là con gái của mẹ.” Lưu Quế Cầm vui vẻ cười nói.
“Mẹ, mẹ đã ở đây mấy ngày rồi, tối nay con ở đây, mẹ có thể về nghỉ ngơi, sáng mai quay lại thay cho con.”
An Ninh không muốn nói chuyện này nữa, vì vậy cô ấy đổi chủ đề.
“Cũng được.” Lưu Quế Cầm nói tiếp: “Mẹ cũng phải về nhà tắm rửa, dọn dẹp nhà cửa, sáng sớm mai mẹ quay lại.”
“Dạ.”
Trong những ngày tiếp theo, cuộc sống của Lâm Dật rất nhàn nhã. Nhiệm vụ cố định là kiểm tra và trò chuyện với Kỷ Khuynh Nhan và Lương Nhược Hư mỗi ngày và báo cáo nhiệm vụ.
Sau đó trò chuyện phiếm với cô y tá đã được đặc biệt cử đến đây.
Vào buổi tối, Lý Tự Cẩm sẽ đến chỗ Lâm Dật giúp anh mua đồ ăn, thậm chí anh còn gọi một vài y tá để cùng nhau chơi trò ma sói và viết kịch bản giết ma sói, tiếng cười nói vui vẻ trong phòng bệnh kéo dài tới khuya.
Nhưng ngoài những thứ này, Lâm Dật còn nhận được một cuộc gọi từ người nào đó.
Đối phương tên là Tào Quý Bình, là tổ trưởng tổ điều tra.
Sau khi đến Băng Thành, người đó đặc biệt có ý tới thăm Lâm Dật, hai người tán gẫu hơn ba giờ đồng hồ, sau đó Tào Quý Bình mới rời đi.
Tiếp theo đây sẽ phát sinh chuyện gì thì Lâm Dật cũng không biết, nhưng không nghi ngờ gì việc chắc chắn là sẽ có biến.
“Sao mấy ngày nay không thấy chị An Ninh tới, có phải ở viện nghiên cứu có việc gì không?”
Trong phòng bệnh, Lâm Dật và Lý Tự Cẩm đang chơi cờ năm con, nhàm chán quá quay qua hỏi chuyện An Ninh.
“Viện bên kia vẫn bình thường mà, chắc là có chuyện gì khác rồi.” Lý Tự Cẩm nói tiếp:
“Anh Lâm, vết thương của anh thế nào rồi, khi nào có thể tháo băng?”
Lý Tự Cẩm không suy nghĩ nhiều, so với chuyện của An Ninh thì thương thế của Lâm Dật mới là thứ cô ta quan tâm hơn.
“Tôi cảm giác hôm nay có thể tháo băng, nhưng bác sĩ bảo tôi nên chờ thêm một ngày nữa, phỏng chừng cũng có thể là ngày mai.”
“Sẽ không để lại di chứng chứ?”
“Cái đó thì không, yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi.” Lý Tự Cẩm nói tiếp:
“Anh Lâm, trong lòng anh có chuyện gì à, thua tôi ba bàn liên tục rồi.”
“Trong nhà nhiều chuyện, vừa rồi phân tâm.”
Lý Tự Cẩm chớp chớp mắt, nghịch ngợm nói:
“Anh Lâm, không phải là anh nhớ chị An Ninh chứ.”
“Được rồi đấy, tôi nhớ cô ta làm gì.”
Lâm Dật xoay người, chuyển đề tài.
“Ngày mai hẳn là ngày học tập cuối cùng.”
Lý Tự Cẩm gật gật đầu: “Dựa theo buổi học lúc trước, có lẽ một buổi sáng nữa là kết thúc, thời gian còn lại chính là để bọn họ tự do hoạt động.”
“Được rồi, ngày mai hai chúng ta cùng nhau tới viện, đã lâu như vậy rồi, có một số việc tôi phải bàn giao cho Trần Thực.”
Lý Tự Cẩm gật gật đầu, cô ấy cũng cảm thấy Lâm Dật nên đi một chuyến.
Viện trưởng Trần là lãnh đạo cao nhất của Viện Nghiên cứu Nông nghiệp, anh Lâm là người đứng đầu bên mình.
Có một số việc hai người bọn họ kết nối thì mới thích hợp.
Nếu như mình đi tìm viện trưởng Trần, thân phận cùng cấp bậc của bản thân đều không đủ, đây là chuyện rất không lễ phép, cũng là đại kỵ trong công việc.
“Đúng rồi, ngày mốt cô có thời gian không?”
“Ngày mốt?” Lý Tự Cẩm hỏi:
“Muốn dẫn tôi đi chơi sao?”
“Suốt ngày chỉ biết tới chơi.” Lâm Dật cười nói tiếp:
“Bên Yến Kinh có một tổ điều tra, ngày mốt có một cuộc họp, nếu cô rảnh rỗi không có việc gì thì theo tôi qua đó xem một chút, tiện thể giúp tôi ghi chép.”
Vốn dĩ Lâm Dật không có ý định tham gia hội nghị, nhưng không từ chối được lời mời của Tào Quý Bình, quyết định đi xem một chuyến xem thế nào.
Vừa vặn có thể mượn cơ hội này xem lần tuần tra này có mức độ như thế nào, bản thân cũng nắm được phần nào.
“Biết rồi anh Lâm, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Lý Tự Cẩm nhìn xung quanh một chút: “Ngày mai hai chúng ta đi tới viện rồi, tối nay tôi sẽ không đi đâu, ở lại chỗ anh một đêm có được không?”
“Ở thì không có vấn đề gì, nhưng không có giường khách sạn thoải mái đâu nhé.”
“Đã rất tốt rồi.” Lý Tự Cẩm nói tiếp:
“Tôi cũng không phải người khó ở gì, ở đâu cũng có thể ngủ, chủ yếu là không muốn lăn qua lăn lại nữa.”
“Ngủ ở đâu thì tự mình quyết định đi, dù sao cũng không ảnh hưởng đến tôi.”
“Ừm ừm.”
Sau đó, hai người rửa mặt xong liền trở lại phòng bệnh nghỉ ngơi, lần lượt chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, hai người dậy sớm ra ngoài ăn sáng, sau đó bắt taxi đến viện nông nghiệp.
Nhưng vừa mới đến cửa, đúng lúc nhìn thấy một chiếc Volkswagen cũng dừng lại.
Vốn dĩ Lâm Dật và Lý Tự Cẩm đều không để ý, nhưng lại thấy một nam một nữ từ trên xe đi xuống.
Mà cô gái kia lại chính là An Ninh!
------
Dịch: MBMH Translate