Chương 1528: Thích Và Dũng Khí.
Chương 1528: Thích Và Dũng Khí.
Sảnh chờ máy bay, Lâm Dật đã mua xong vé máy bay, chuẩn bị trở về Trung Hải.
Về phần máy bay tư nhân, thì để lại cho Lý Tự Cẩm.
"Các vị hành khách tôn kính, chuyến bay HZ1257 từ Băng Thành đến Trung Hải đã bắt đầu xét vé, vui lòng mang theo hành lý và đồ tùy thân rồi xếp hàng đăng ký, cảm ơn."
Nghe thấy tiếng nhắc xét vé, Lâm Dật cầm vé máy bay đi lên xếp hàng trước máy bay.
Cùng lúc đó, An Ninh đi theo thang máy lên tầng hai của sân bay, tìm kiếm bóng dáng của Lâm Dật khắp bốn phía.
Nhưng trong sân bay rộng lớn, khắp nơi đều là người, người đến người đi, cô không thể phân rõ được Lâm Dật rốt cuộc đang ở đâu.
"Lâm Dật!"
Tiếng hô của An Ninh vang vọng khắp sân bay, cho nên ánh mắt của mọi người đều rơi xuống trên người của cô.
Lâm Dật đang soát vé cũng giống vậy, quay đầu tìm kiếm giọng nói, từ khe hở theo trong đám người, anh nhìn thấy gương mặt vội vàng kia.
Nhưng Lâm Dật lại không nói gì, kéo khẩu trang lên, yên lặng đứng xếp hàng, cũng không đi tìm An Ninh.
Đám người trước mặt chậm rãi di chuyển, rất nhanh liền đến Lâm Dật, sau đó đi qua cửa.
"Hỗn đản, anh đứng lại cho tôi!"
Ngay tại lúc Lâm Dật qua cửa, An Ninh đuổi theo từ phía sau, cô đứng bên ngoài rào chắn, gọi lớn về phía bóng lưng của Lâm Dật.
Khoảng cách giữa hai người không đến hai mét, nhưng ở giữa lại ngăn cách một đường lan can, không ai có thể vượt qua.
Lâm Dật quay đầu, đứng tại chỗ, vẫy tay với An Ninh.
Thời khắc sắp chia tay, Lâm Dật cũng muốn nói chút gì đó, nhưng lại cảm thấy, lúc này, không nói cái gì cả mới là tốt nhất.
Mà An Ninh cũng đã từng trải qua loại cảm giác này, không cần nhiều lời, cô cảm thấy Lâm Dật sẽ hiểu ý của mình.
"Tên hỗn đản nhà anh, anh không thể đi!"
"Trở về đi." Lâm Dật cười nói.
Nước mắt An Ninh rơi xuống lã chã, cô biết, nếu cứ để Lâm Dật đi như vậy thì đời này mình sẽ có tiếc nuối.
"Anh quay lại, ôm tôi một cái!"
Người trong sân bay đều nhìn về phía đôi nam nữ không thể tách rời trước mắt này.
Lúc trước chỉ có trên TV mới có thể nhìn thấy tình tiết như vậy, hôm nay vậy mà lại diễn ra trong cuộc sống hiện thực.
Lâm Dật không có hành động gì, nhưng An Ninh lại giang hai cánh tay ra.
Lâm Dật thở sâu một hơi, rồi đi về phía An Ninh, người kia lập tức ôm anh thật chặt.
"Anh chính là kẻ ngốc, não có bệnh!"
Cằm của An Ninh gác trên bờ vai của Lâm Dật, nước mắt rơi xuống không dứt.
"Tôi đã không để ý đến anh nữa, còn sắp xếp công việc cho tôi làm cái gì!"
"Đây là chuyện mà tôi đã tính toán từ trước, sau này nhớ làm việc cho tốt."
"Thật xin lỗi..."
"Chuyện này thì có gì mà xin lỗi." Lâm Dật vỗ nhẹ lưng của cô, "Sau này nếu như gặp phải khó khăn, nhớ gọi điện thoại cho tôi, cho dù là chân trời góc biển thì tôi đều trước sẽ lập tức xuất hiện ở bên cạnh cô."
"Anh hỗn đản!"
Ngón tay tinh tế nắm thật chặt quần áo của Lâm Dật, tạo thành những nếp nhăn, còn có dấu vết bị nước mắt làm cho ướt nhẹp.
An Ninh không cam lòng, ủy khuất, nhưng cô cuối cùng đều không có cách nào vượt qua một bước kia.
Giống như là lúc hai người ôm nhau, dù thật chặt nhưng lại có một đường lan can ngăn ở giữa.
Dường như, tất cả tình yêu trên thế gian đều cần có một phần can đảm để vượt qua núi sông, mới có thể trở nên hoàn mỹ.
Nếu không cũng chỉ có thể cười phong trần không dám lỗ mãng, nấu rượu đưa dâu không dám tương tư.
"Máy bay sắp cất cánh, tôi đi trước." Lâm Dật cười nói:
"Con gái lớn như thế rồi, khóc sướt mướt không phải làm trò cười cho người khác sao."
An Ninh lấy hết dũng khí, buông Lâm Dật ra.
Lâm Dật nhẹ nhàng hôn một cái trên trán của cô, sau đó...
Quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng dần rời xa của Lâm Dật, An Ninh nhiều lần đều muốn nói lại thôi.
Một câu.
Một từ.
Một chữ.
Một cây đầy hoa, bắt nguồn từ một hạt giống trong băng tuyết.
300 bài thơ, có thể kể đi kể lại, nhưng lòng lại không thể nói ra một chữ kia.
Nhưng cuối cùng, An Ninh vẫn không có dũng khí nói ra miệng.
Cũng không phải là An Ninh không thật lòng, chỉ thiếu chút dũng khí, sau đó chỉ có thể quay người rời đi, nhưng lại không muốn rời đi.
Có lẽ sau khi rời khỏi nơi này, anh ấy có lẽ sẽ không còn chút quen thuộc nào đối với nơi đây nữa.
Tiếng động cơ máy bay vang lên, An Ninh ngước đầu nhìn máy bay lướt qua bầu trời, sau đó biến mất không thấy gì nữa.
Lúc hơn 5 giờ chiều cùng ngày, máy bay hạ xuống ở sân bay.
Lý Sở Hàm đã chờ Lâm Dật hơn nửa ngày tại sân bay.
Bởi vì là trở về sớm, cộng với trên người còn có vết thương nên Lâm Dật không liên lạc với Kỷ Khuynh Nhan, mà chuẩn bị ở tạm chỗ của Lý Sở Hàm một đêm trước.
Hơn nữa hai người cũng đã rất lâu rồi không gặp mặt.
Làm người nhất định phải coi trọng công chính, nhất định phải xử lý mọi việc thật công bằng.
"Bả vai của anh không thoải mái à, sao cảm giác có chút mất tự nhiên."
Vừa thấy mặt, Lý Sở Hàm đã phát hiện sự bất thường của Lâm Dật, ánh mắt giống như lắp máy quét.
"Thật sự là không thể gạt được em cái gì cả." Lâm Dật cười:
"Xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, vết thương đạn bắn, nhưng mà bây giờ đã không sao nữa rồi."
"Vết thương đạn bắn sao?" Lý Sở Hàm bước nhanh hơn, "Lên xe, em xem một chút."
"Không có việc gì cả, anh chính là một bác sĩ, đương nhiên biết rõ tình huống của mình thế nào, sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Vậy thì em cũng muốn xem một chút."
Lâm Dật biết, Lý Sở Hàm là một người cố chấp.
Đã đến nước này, đại biểu cho việc cô ấy đã rất nghiêm túc.
"Đi thôi, lên xe."
Lý Sở Hàm lái chiếc đại G mà Lâm Dật trước đó có mua cho cô, trong xe khá là rộng rãi.
"Kỹ thuật khâu bình thường, còn có thiếu sót, đổi lại là em, ít nhất có thể bớt được ba mũi."
Nghe Lý Sở Hàm phun tào, Lâm Dật nở nụ cười.
Không thể nói trình độ của bác sĩ Nhị Viện không tốt, mà chính là trình độ của Lý Sở Hàm đã quá tốt, đương nhiên là có chênh lệch.
"Người ta cũng chỉ muốn an toàn hơn thôi." Lâm Dật mặc quần áo lại cho tử tế, "Đi thôi, ra ngoài ăn chút đồ, tối nay anh sẽ ở lại chỗ em."
"Ừm vâng."
Hai người nói chuyện vài câu đơn giản, Lý Sở Hàm cũng không có oán trách Lâm Dật, cũng không nói mấy từ quan tâm lo lắng nhỏ nhặt.
Cô cũng là bác sĩ, đã nhìn quen mấy loại chuyện như này. Cô rất rõ trạng thái hiện tại của Lâm Dật là trạng thái gì.
Chỉ là tại trong lời nói có lặng lẽ nhắc nhở Lâm Dật rằng sau này không nên làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa.
Hơn tám giờ tối, hai người cơm nước xong xuôi, Lý Sở Hàm lái xe về bệnh viện, lấy cho Lâm Dật chút thuốc.
Tuy đã cắt chỉ, nhưng mấy ngày sắp tới vẫn còn phải khử trùng thay thuốc, chỉ là không cần phải truyền nước nữa, mà Lý Sở Hàm đương nhiên là rất chuyên nghiệp trong mấy chuyện này.
Vào lúc ban đêm, hai người lại tới một đợt, sau đó ôm nhau ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng, Lý Sở Hàm đến bệnh viện, Lâm Dật bắt xe đến tập đoàn Triều Dương.
Trong văn phòng, Kỷ Khuynh Nhan đang cúi đầu bận rộn.
Quần bò màu xanh lam, áo len ôm sát màu đen, phô bày dáng người nổi bật tinh tế, nổi sóng chập trùng.
"Hắc hắc, mỹ nữ, buổi tối có thời gian không." Lâm Dật đứng tại cửa phòng làm việc, trêu đùa.
Nhìn thấy Lâm Dật trở về, đôi mắt đẹp của Kỷ Khuynh Nhan như sáng lên, nhưng lần này, cô không có chạy lại, mà là chống má, nhìn Lâm Dật với đầy ý cười trên mặt.
"Anh muốn hẹn đại mỹ nữ đây làm gì."
"Hắc hắc, hẹn em ngủ chung."
------
Dịch: MBMH Translate