Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1531 - Chương 1529: Lo Lắng Âm Thầm.

Chương 1529: Lo Lắng Âm Thầm.
Chương 1529: Lo Lắng Âm Thầm.
Chương 1529: Lo Lắng Âm Thầm.




"Hừ, đẹp mặt anh."

Lâm Dật chủ động đi tới trước mặt Kỷ Khuynh Nhan, giúp cô xoa bóp bả vai.

"Bận rộn gì sao, trên mặt bàn nhiều văn kiện như vậy."

"Dưới tay em có công ty có đủ điều kiện để thu mua vật liệu gỗ, hạng mục lần này của tập đoàn Lăng Vân cũng là được mua dưới danh nghĩa của công ty này. Em đang làm thủ tục chuyển nhượng cổ phần, chuẩn bị chuyển dời sang danh nghĩa của anh, xem như là công ty con của anh."

"Thì ra là như vậy."

"Hơn một tuần nữa, Nguyệt Nguyệt sẽ kết hôn, người làm anh như anh đã chuẩn bị xong chưa đó."

"Cũng không phải là anh kết hôn, có cái gì mà chuẩn bị."

"Không muốn đi lên nói hai câu sao?"

"Loại chuyện phô trương này không thích hợp với anh lắm, vẫn nên để em thì hơn."

"Loại chuyện hoặc là phụ mẫu, hoặc là anh trai làm, nào có chuyện để chị dâu lên sân khấu nói chuyện.”

"Vậy thì để cho hai người bọn họ lên đi, anh cũng không tham gia náo nhiệt."

"Đúng rồi, trước đó không phải nói sẽ tặng cho Nguyệt Nguyệt một căn biệt thự sao. Em đều đã xem qua, chứng chỉ bất động sản gì đều có đủ, anh lại nhìn một chút, nếu như không có vấn đề gì thì giao tiền."

"Vậy thì mấy ngày nữa trở về sẽ thuận tiện mua luôn, chỉ cần kết hôn cùng ngày là có thể có nhà ở."

"Cũng được." Kỷ Khuynh Nhan gật đầu, nói:

"Anh chờ em một lát, em sắp xong rồi, buổi chiều tìm Viện Viện, chúng ta đi dạo phố, nếu không sẽ không có đồ mặc để tham gia hôn lễ."

Lâm Dật nhướng mày nhìn Kỷ Khuynh Nhan, "Em chắc chắn không có quần áo để mặc sao?"

"Không, không có mà..." Kỷ Khuynh Nhan bị Lâm Dật nhìn khiến cho toàn thân không được tự nhiên.

"Không nói về mấy bộ quần áo trong nhà kia, chỉ tính trong tủ treo văn phòng của em thôi cũng không dưới 20 bộ rồi."

"Cái này. . ."

Vẻ mặt của Kỷ Khuynh Nhan có chút mất tự nhiên, "Đó đều là trước kia, tham gia hôn lễ nhất định phải mặc quần áo mới."

"Con gái nhà có tiền đúng là không giống nhau." Lâm Dật nói:

"Anh nhớ được có một lần, mẹ anh đưa anh đi tham gia hôn lễ, anh còn mặc đồng phục đây."

"Vậy em nhiều năm như vậy, chỉ lái có chiếc Maserati hơn 1 triệu, anh nhìn lại mình xem, xe để trong ga ra thôi đã đủ nhiều rồi." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Những xe còn lại thì không nói, chỉ riêng chiếc Voice Night kia đã 120 triệu rồi?"

"Ngạch... Chúng ta đổi đề tài, cũng không phải là không để cho em mua." Lâm Dật cười ha hả nói:

"Nhưng rõ ràng là thế giới hai người, mang theo Hà Viện Viện làm gì."

"Viện Viện nói cô ấy cũng muốn đi, dính chút không khí vui mừng."

"Cô ấy và lão Cao đã ở cùng một chỗ, còn dính không khí cái gì mà dính."

"Cô ấy nói muốn dính không khí vui mừng của mùa xuân thứ hai." Kỷ Khuynh Nhan vừa cười vừa nói:

"Hơn nữa mấy ngày trước, lúc bọn em ăn cơm chung, nghe Cao Tông Nguyên nói, bọn họ hình như cũng muốn đi cổ động cho Ngưng Nguyệt."

"Anh có biết việc này, lão Tần trước đó đã đề cập với anh rồi."

"Điều này có nghĩa là lão Cao đi, Viện Viện nhất định cũng muốn đi, đương nhiên cũng càn đi mua quần áo." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Anh đừng có phản ứng lớn như vậy chứ."

"Anh không phản đối chuyện cô ấy đi mua quần áo, nhưng chỉ là với cái đức hạnh kia của cô ấy chắc chắn sẽ cầm công quỹ đi mua quần áo!"

"Chuyện này. . ."

Kỷ Khuynh Nhan không thể phản bác, bởi vì thật sự có thể xảy ra chuyện như vậy.

Hơn một giờ sau, Hà Viện Viện chủ động tới tập đoàn Triều Dương.

"A, ông chủ sao anh lại trở lại?"

"Tôi còn muốn hỏi cô đây, cô tới đây làm gì?"

"Học tỷ hẹn tôi đi dạo phố nha."

"Các người không phải hẹn hai giờ à, bây giờ mới có một giờ."

"Tới ăn ké cơm trưa a."

Nhìn mặt của Hà Viện Viện không đỏ không trắng, Lâm Dật giơ ngón tay cái lên.

"Trâu bò."

Hà Viện Viện tới, không bao lâu sau Kỷ Khuynh Nhan cũng làm xong công việc, ba người ra ngoài ăn bữa trưa, sau đó đến quảng trường Hằng Long.

Sau khi chọn cả một buổi chiều, Kỷ Khuynh Nhan chọn được chiếc áo đuôi én màu xanh lam, nửa người dưới phối leggings và giày cao gót. Hà Viện Viện thì mua váy dài đến đầu gối, chuẩn bị phối hợp với tất đen, hơn nữa còn chọn không ít đồ trang sức.

Lâm Dật xách đồ ở phía sau cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Đây đâu phải là đi tham gia hôn lễ, rõ ràng chính là đi đoạt sự nổi bật của người ta.

Nửa đường, Cao Tông Nguyên còn điện thoại tới, còn giả trang nói rằng Hà Viện Viện cứ mua thỏa thích, anh sẽ thanh toán tất cả, trên thực tế đều là tiền của sổ sách công ty.

Tiền là mình trả, nhưng lại để cho Cao Tông Nguyên giả trang.

Buổi tối mua đồ xong, biết được tin Lâm Dật trở về, Tần Hán đã sắp xếp một bữa tiệc đón gió tẩy trần trong quán thịt nướng của mình.

Nhưng lần này anh đã thông minh hơn, không sắp xếp mấy em gái nữa, bữa tiệc vô cùng mộc mạc.

"Đi dạo phố cả một buổi chiều, mệt chết em rồi."

Sau khi về đến nhà, Kỷ Khuynh Nhan vứt giày cao gót, nhào tới trên ghế sa lon, không cần chút hình tượng nào.

"Lâm Dật, có thể xoa bóp chân cho em được không." Kỷ Khuynh Nhan yếu ớt nói.

"Không thể."

"Lâm tiên sinh."

"Không thể."

"Chồng ơi ~ "

"Đến đây."

Lâm Dật ngồi trên ghế sô pha, nắm lấy chân của Kỷ Khuynh Nhan, xoa bóp giúp cô.

Tuy tạm thời còn không thể hành động thêm một bước, nhưng cái hai cái đùi này cũng để cho mình chơi một lúc.

Có lẽ là Lâm Dật ấn quá thoải mái, cũng có lẽ là Kỷ Khuynh Nhan quá mệt mỏi, không đến vài phút đã nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ.

Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái, phát hiện đã mười giờ rồi, liền vỗ vỗ Kỷ Khuynh Nhan.

"Đừng ngủ ở đây, trở về phòng ngủ đi."

"Em vẫn còn chưa rửa mặt nữa." Kỷ Khuynh Nhan mơ mơ màng màng nói.

"Không rửa một ngày cũng không chết được."

"Không được, nào có chuyện đi ngủ mà không rửa mặt."

Anh cưng chiều vỗ vỗ vào mông Kỷ Khuynh Nhan, "Hiện tại đi ngủ đi, đừng lề mề nữa."

"Không được." Kỷ Khuynh Nhan vươn hai tay, làm nũng nói: "Anh ôm em đi."

"Tuân mệnh."

"Hắc hắc."

Lâm Dật dùng cách ôm công chúa, bế Kỷ Khuynh Nhan lên.

Kỷ Khuynh Nhan giống như một con mèo lười nhỏ, giấu đầu ở trong ngực Lâm Dật, tùy ý hưởng thụ cảm giác ấm áp trước mắt.

Lâm Dật để Kỷ Khuynh Nhan xuống trước cửa phòng vệ sinh tầng hai.

"Em đi tắm trước, sau đó đến lượt anh, đừng có mà lười biếng."

"Không có vấn đề gì, yên tâm đi."

Lâm Dật cầm điện thoại di động xuống lầu dưới, phía trên có mấy tin nhắn chưa đọc.

Người đứng mũi chịu sào cũng là Lý Tự Cẩm, sau khi báo cáo một chút tình huống của mình, đã an toàn trở lại huyện Đông Tam.

Ngón tay của Lâm Dật gõ gõ vào tay vịn ghế sô pha, tự hỏi chuyện trước mắt.

Huyện Đông Tam hiện tại đã đi vào quỹ đạo phát triển tốt.

Cho dù mỗi ngày mình đều ở nơi đó, cũng không có tác dụng quá lớn.

Mà lại nhiệm vụ cuối cùng của chức nghiệp nông dân này cũng coi như là đến khâu cuối cùng.

Thời gian tiếp theo, chỉ cần chờ đợi mọi ngành mọi nghề vận chuyển lại, nhiệm vụ đương nhiên là sẽ hoàn thành.

Nhưng mà cũng nên dành thời gian trở về xem một chút.

Dựa theo truyền thống của huyện Đông Tam, thời điểm này hàng năm đều là lúc bán lương thực thực phẩm. Mình nên tìm cho bọn họ nhà mua tốt một chút, tranh thủ bán được giá tốt, coi như có thể trải qua một năm tốt.

Nhưng chuyện huyện Đông Tam cũng không phải là chuyện mà Lâm Dật quan tâm nhất.

Vương gia Yến Kinh mới là mối lo trong lòng của anh.

Qua thời gian dài như vậy, thế mà một chút động tĩnh cũng không có, rốt cuộc là đang nhịn cái rắm gì?

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment