Chương 1546: Hiện Trường Lúng Túng.
Chương 1546: Hiện Trường Lúng Túng.
Rất nhanh, Triệu Na đã sắp xếp người, sắp xếp nơi làm việc tạm thời, bắt đầu làm việc.
Cùng lúc đó, xe vận chuyển tiền mặt của ngân hàng cũng lái tới, từng hòm từng hòm tiền mặt được đưa đến bên cạnh Triệu Na dùng để thu lương thực.
Lý Trường Phát và những người khác lần lượt xếp hàng, lần lượt báo cáo sản lượng lương thực của nhà mình lên. Đối phương cũng không có kiểm tra nhiều. Sau khi thống kê xong, họ đưa tiền cho Lý Trường Phát. Toàn bộ quá trình kéo dài vẫn chưa tới 3 phút, hiệu suất vô cùng cao.
Nhìn thấy Lý Trường Phát lấy tiền đi rồi, những người đứng ở bên cạnh Cao Đức Hỉ chuẩn bị đem lương thực bán cho anh ta tất cả đều trợn tròn mắt, như ong vỡ tổ vọt lên, nhưng bị cảnh vệ ngân hàng súng ống đầy đủ đều ngăn ở bên ngoài.
"Các anh thực sự là thu lương thực? Không phải gạt người?"
Trương Bân lấy giấy hành nghề của mình ra.
"Các anh cảm thấy việc này có thể nói đùa được sao?"
"Hơn nữa chúng tôi là ai, có quan trọng không? Chỉ cần trả tiền cho anh theo mức hẳn là không thành vấn đề gì."
Mọi người đều sửng sờ không nói nên lời.
Anh ta nói rất đúng.
Chỉ cần có tiền, căn bản mọi thứ khác cũng không quan trọng.
Tiền có sức thuyết phục hơn bất cứ thứ gì.
"Nhưng thành phố nhà nước thu lương thực, cũng không có giá cao như các anh, các anh sẽ không sợ thua lỗ sao."
"Chúng tôi thu lương thực chủ yếu là dự trữ, không phải để bán ra ngoài, không thể nói là có thua lỗ hay không được."
"Vậy các anh tại sao mở ra giá cao như vậy, trên xã hội cũng không có giá như vậy."
"Làm sao có khả năng không có, chỉ là do chất lượng lương thực ở miền Nam không cao cho nên giá cả thấp. Chúng tôi ở Đông Bắc thu lương thực cũng đưa ra giá như vậy." Trương Bân nói:
"Thứ hai, chúng tôi cùng với Lâm chủ nhiệm còn có chút quan hệ cá nhân, liền đem lương thực của mọi người dựa theo tinh phẩm lương thực thu vào, cho nên so với giá thị trường cao hơn rất nhiều."
Sau khi nghe Trương Bân giải thích, tất cả mọi người mới hiểu chuyện gì xảy ra.
Hóa ra người ta là nhìn mặt mũi của Lâm chủ nhiệm mới tới.
Hơn nữa còn là theo như tinh phẩm lương thực giá thu!
Trên đời này, đi đâu tìm được chuyện tốt như vậy chứ.
"Chúng tôi cũng bán, chúng tôi cũng bán!"
Những người vừa chỉ trích Lý Trường Phát, mỗi một người đều hô to gọi nhỏ, muốn đem đồ vật bán cho Trương Bân.
Người ta cho giá cao, đương nhiên phải đem đồ vật bán cho bọn họ.
"Xin lỗi, tôi đã nhận được danh sách, không có tên của mọi người, cho nên không thu lương thực của mọi người được."
Theo bản năng, mọi người nhìn về phía Lâm Dật, trong ánh mắt mang theo khát vọng.
"Các anh nhìn tôi cũng vô dụng, là chính các anh nói không bán, đi tìm người khác bán lương thực."
Vẻ mặt của mọi người đều xụ xuống.
Tâm muốn chết cũng đều có rồi.
"Luôn miệng nói người khác là tên lừa đảo, tôi thấy hai người các anh mới là tên lừa đảo!"
"Tôi ..."
Cao Đức Hỉ với Chu Phong á khẩu không biết nói gì, một câu cũng không nói ra được.
"Tiên sư nó, bọn họ mới thật sự là tên lừa đảo, đánh bọn họ đi!"
Những người dân làng không bán được lương thực đều hướng về ba người vọt tới, cả ba người sợ hãi vội vàng lên xe của mình, sợ bị đánh một trận.
"Trương tổng, chuyện bên này các anh cùng với đồng nghiệp của tôi trao đổi. Tôi còn có việc, nên không ở đây giúp anh được."
"Được được được, giám đốc Lâm có việc cứ đi trước, giữ 1 người ở lại là được rồi."
Từ trong miệng lãnh đạo cấp trên của mình, Trương Bân biết thân phận của Lâm Dật rất không bình thường, cho nên đặc biệt khách khí.
"Cực khổ rồi."
"Nên như vậy."
Trước khi đi, Lâm Dật nhắc nhở Lý Tự Cẩm vài với.
Chủ yếu là để cô ấy tiếp đón những người này cho tốt, tiền nên mất thì không thể tiết kiệm được.
Sau khi thu xếp mọi chuyện ở huyện Đông Ba xong, Lâm Dật lái xe với Kỷ Khuynh Nhan trở về Trung Hải.
"Rốt cuộc cũng về đến nhà." Kỷ Khuynh Nhan nhẹ nhõm nói.
Nhưng vừa vào cửa đã bị Lâm Dật chặn lại.
"Sao anh lại đứng ở đây? Sao không đi vào nhà." Kỷ Khuynh Nhan thúc giục ở phía sau.
"Tại sao anh cảm thấy nhà của chúng ta hình như khác trước thế nào ấy?"
"Ách ... Nơi nào không giống nhau, này không phải rất tốt sao."
Đừng nói là Lâm Dật, coi như là Kỷ Khuynh Nhan cũng phát hiện ra sự khác biệt.
Ở trong lòng oán trách Hà Viện Viện một hồi lâu, làm sao cũng không giúp chính khôi phục nguyên dạng chứ.
"Anh cảm giác đồ trong nhà hình như bị người khác động qua, hay là có trộm?"
"Làm sao có khả năng, đây là Cửu Châu Các, mỗi ngày đều có bảo an tuần tra, làm sao có thể có trộm được chứ."
Lâm Dật cũng cảm thấy loại suy đoán này cũng không có khả năng lắm, nhưng trong nhà có rất nhiều thứ dường như đã bị chuyển vị trí.
"Lâm tiên sinh, Lâm phu nhân, các anh đã trở về rồi."
Lúc hai người còn đang thảo luận tình huống trong nhà, hai nhân viên bảo an tuần tra đứng ở cửa vào cười chào hỏi.
"Ừm, vừa về đến nhà."
Lâm Dật cũng cười đáp lại, tuy rằng thân phận của hai người khác xa nhau, nhưng quan hệ vô cùng tốt.
Lâm Dật còn có thể cho bọn họ mượn xe thể thao để chụp ảnh, thậm chí còn sắp xếp người đưa xe hoa cho một nhân viên bảo an, cho nên lúc gặp mặt đều sẽ chào hỏi.
"Lâm phu nhân không phải là đã dọn nhà rồi sao? Có chỗ nào cần chúng tôi giúp một tay nữa không?"
Bảo an vừa buột miệng nói ra, trong nháy mắt hiện trường trở nên lúng túng.
Kỷ Khuynh Nhan xấu hổ đến không đất dung thân, có một quãng thời gian rất dài đại não cũng ở trạng thái đường ngắn.
Kỷ Khuynh Nhan xấu hổ muốn chết, đã không còn mặt mũi để gặp người.
Sớm biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, ngày hôm qua sẽ không để cho bọn họ tới hỗ trợ, thời khắc mấu chốt lại bán đứng mình.
"Dọn nhà?"
Lâm Dật quay đầu lại nhìn Kỷ Khuynh Nhan, "Đang yên đang lành em dọn nhà làm gì?"
"Anh đừng nghe bọn họ nói mò, là đo đồ trong nhà quá nhiều nên em liền đem rất nhiều quần áo không mặc, còn có chút đồ vô dụng, đều thu thập ném đi, căn bản không phải dọn nhà."
Lâm Dật như có điều suy nghĩ gật đầu, "Khó trách anh cảm giác đồ trong nhà đã bị động qua, hóa ra là em hôm qua mang đồ đi quăng."
"Cũng không phải sao."
Kỷ Khuynh Nhan vén mái tóc để giảm bớt bối rối của mình.
"Em ngày hôm qua không có việc gì nên dọn dẹp nhà cửa một chút, không nghĩ tới có nhiều đồ vô dụng như vậy nên tìm một chiếc xe thống nhất xử lý xong."
"Vậy sao lúc nãy anh vừa nãy hỏi em tại sao không nói?"
"Ách ..." Kỷ Khuynh Nhan ánh mắt lấp lánh, đại não nhanh chóng xoay tròn, "Trí nhớ gần đây của em không được tốt lắm, nên em quên mất."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan vội vã đẩy Lâm Dật vào trong phòng, nỗ lực dời đi sự chú ý của anh.
"Anh khát không? Em đi rót nước cho anh."
"Không khát."
"Có đói bụng không? Em đi nấu cơm cho anh."
"Không đói bụng."
"Anh lái xe mất mấy tiếng, hẳn là rất mệt, nếu không anh đi ngủ một lúc đi?"
"Anh không mệt."
Lâm Dật cũng không hề có ý định bỏ cuộc, ánh mắt sáng quắc nhìn Kỷ Khuynh Nhan.
"Anh cảm thấy chuyện này có chút kỳ lạ."
"Chỉ là vứt ít đồ, có thể có kỳ lạ gì chứ?"
"Nếu như đúng là vứt đồ vật, bảo an hẳn là sẽ không nói dọn nhà?" Lâm Dật nói:
"Có phải mấy ngày nay anh không ở gần em, cho nên em cảm thấy anh ngoại tình, sau đó liền quyết định dọn nhà. Khiến cho Hà Viện Viện dưới cơn nóng giận nộp đơn từ chức, nhưng trong lòng lại tức không nhịn nổi, muốn đi tới huyện Đông Ba tìm anh nói chuyện rõ ràng, cho nên mới có một màn như ngày hôm nay."
"Những gì anh nói, không sai chứ?"
------
Dịch: MBMH Translate