Chương 1545: Thu Lương Thực.
Chương 1545: Thu Lương Thực.
Trong nháy mắt, Lý Trường Phát trở thành mục tiêu công kích của mọi người, tất cả các mũi nhọn đều nhắm vào người anh.
"Lý Trường Phát, đều là do anh làm hại, bên trong chênh lệch giá, anh phải bồi thường cho chúng tôi!"
"Nói như vậy là hơi quá rồi đó." Lý Trường Phát nói:
"Tôi cũng không ngăn mọi người, chỉ là kiến nghị mọi người đợi bán, dựa vào cái gì lại tính trên đầu tôi chứ."
"Anh nếu như không đề nghị với chúng tôi, lương thực trên tay đã sớm bán, cũng không đến nỗi xuống giá như này!"
Hô phần phật, tất cả mọi người bắt đầu đẩy trách nhiệm lên Lý Trường Phát, muốn khiến anh ta bồi thường tiền.
"Được rồi được rồi, tốt xấu đều quen biết, không cần thiết phải như vậy."
"Vương Hạt Tử, anh ít ở đằng kia cười trên sự đau khổ của người khác đi. Lương thực nhà các anh là được bán ra giá cao nhất, chúng tôi còn chưa bán được đây."
Người bị mắng cũng không tức giận, cười ha hả nhìn những những người chưa bán được lương thực sớm.
Dù sao lương thực nhà mình đã bán, cũng không cần phải lo lắng, ở đây xem trò vui là được rồi.
Két kẹt ——
Tiếng thắng xe truyền đến, Lâm Dật đem xe dừng trước mặt Lý Trường Phát.
"Cha, có chuyện gì vậy."
Nhìn thấy Lâm Dật với Lý Tự Cẩm từ trên xe bước xuống, Chu Phong hơi có chút bất ngờ.
Không nghĩ tới hai người bọn họ sẽ tới đây.
Nhưng cái hấp dẫn Chu Phong nhất vẫn chính là người phụ nữ cao gầy đi xuống sau cùng.
Phảng phất mang theo một luồng khí mạnh mẽ, làm cho mọi âm thanh ồn ào xung quanh toàn bộ đều yên tĩnh lại.
Tất cả ánh mắt đều dừng lại ở trên người cô.
Lý Tự Cẩm âm thầm bĩu môi, bạn gái của anh Lâm thật là lợi hại, không hề làm gì cả cũng đã đem những người áp xuống được.
"Cha, xảy ra chuyện gì."
Lý Trường Phát thở dài, đem chuyện vừa mới phát sinh nói hết một lần với ba người Lâm Dật.
Đám người cũng vào lúc này cũng nhận ra, cái người nói muốn thu lương thực giá cao chính là Lâm Dật!
Mà trong số những người này, đã có người nhận ra Lâm Dật, biết anh chính là giám đốc văn phòng xóa đói giảm nghèo huyện Đông Ba.
Lâm Dật nhíu mày, liếc nhìn những người muốn tìm Lý Trường Phát tranh luận.
"Lấy đao gác ở trên cổ, không để mọi người bán sao?"
Nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Lâm Dật, đám người đều không dám nói chuyện, chỉ dám dùng khóe mắt nhìn anh.
"Anh chính là kẻ lừa gạt, chúng tôi đều là bị gạt."
"Tôi lừa gạt mọi người cái gì?"
"Làm sao kho lưu trữ lương thực Trung Quốc có khả năng đến huyện Đông Ba huyện thu lương thực chứ? Căn bản chuyện này là không có khả năng."
"Ai nói cho với các anh là không thể được." Lâm Dật nói.
"Anh ta!"
Mọi người nhìn Chu Phong nói.
"Lâm Dật, tôi nói không sai, anh quả thật có chút lừa gạt người khác đấy."
Bởi vì một số chuyện trước đó, Chu Phong ở trước mặt Lâm Dật cũng không dám nổi điên như vậy.
"Làm sao người ở kho lưu trữ lương thực Trung Quốc có khả năng đến huyện Đông Ba thu lương thực chứ."
"Tập đoàn Lăng Vân có thể tới đây xây nhà máy, tại sao kho lưu trữ lương thực Trung Quốc lại không thể đến chứ?"
"Này căn bản cũng không phải là một chuyện." Chu Phong nói:
"Tập đoàn Lăng Vân ở đây xây nhà máy, là vì có chính sách và có thể được lợi ích thực tế. Nhưng người ở kho lưu trữ lương thực Trung Quốc tới đây thì có thể có ích lợi gì?"
"Xem ra mọi người đều không tin?"
"Chúng tôi nhất định là không tin được." Người đàn ông gầy gò trước đó nói:
"Giám đốc Chu cũng đã nói, nhà nước thành phố thu lương thực với giá 2010 và 5090, làm sao có được giá cao như vậy."
Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái, cũng không nói gì thêm nữa, xe kho lưu trữ lương thực Trung Quốc hình như cũng sắp đến rồi.
"Vốn dĩ những việc này cũng không phải là việc tôi nên làm. Tôi chỉ là muốn giúp mọi người năm nay có thể kiếm được tiền nhiều một chút. Nhưng mọi người lại không tin tôi, tôi cũng không còn cách nào." Lâm Dật nói:
"Hiện tại, những người bằng lòng bán lương thực cho tôi thì đứng về phía bên tôi, không muốn bán thì đi, không ai cưỡng cầu mọi người."
Rất nhanh, một đám người hớt hải liền chia làm hai phe cánh.
Khoảng năm mươi người đứng về phía Lâm Dật.
Bên này là người thân trong gia đình của Lý Tự Cẩm, những người còn lại là những người nông dân đã đến vùng Đông Bắc với Lâm Dật.
Bọn họ trong lòng đều ngưỡng mộ Lâm Dật, tin tưởng anh sẽ không nói dối.
Chu Phong với Cao Đức Hỉ đều nở nụ cười, người trước nói:
"Đến lúc này, mà con như con thiêu thân vậy, cũng không biết là anh ta nghĩ như thế nào."
"Đám người kia đầu óc cũng là có vấn đề, đã nói đến như vậy rồi lại còn tin tưởng anh ta, đến lúc bị lừa rồi tìm chỗ khóc than cũng không có."
Đối mặt với sự châm biếm của người khác, Lâm Dật cũng không coi là chuyện to tát gì, hướng về phía Lý Tự Cẩm nói:
"Tự Cẩm, em đi xem số liệu thống kê đi, nhìn xem lương thực nhà mình theo thứ tự là bao nhiêu, thuận tiện lúc nữa tính tiền."
"Biết rồi anh Lâm."
Bởi vì số lượng người ít, lại thêm mọi người đều rất phối hợp, nên cũng không mất nhiều thời gian để Lý Tự Cẩm thống kê cụ thể chi tiết.
"Bọn họ cũng đại diện một số nhà không đến được, bắp ngô là 24.900 tấn, đậu tương là 7.800 tấn."
"Ghi lại cho kỹ, để lúc nữa anh ta tính tiền đấy."
Cao Đức Hỉ với Vu minh Minh nhìn Lâm Dật với Lý Tự Cẩm như thể đang xem một trò vui nào đó.
"Chẳng trách có thể làm tên lừa đảo, giả bộ cùng giống thật đấy chứ."
"Đúng vậy, tôi cũng có chút bội phục anh ta rồi."Cao Đức Hỉ nói:
"Nếu không phải tôi ở trong lĩnh vực này nhiều năm như vậy, có khi tôi cũng đã bị anh ta lừa rồi."
"Dù sao cũng không cần lo lắng, chúng ta chờ một lát nữa xem anh ta kết thúc như thế nào."
"Tôi cũng nghĩ như vậy, đợi lát nữa nếu như phát hiện anh ta lừa người, chúng ta liền giúp đỡ một tay, bắt anh ta lại. Mặc dù đối chỉ có hơn năm mươi người ở phía đối diện, nhưng nếu đánh anh ta một trận nhất định là đủ rồi."
"Chậc chậc chậc, tôi cũng rất mong đợi."
Két kẹt ——
Két kẹt ——
Két kẹt ——
Lúc hai người còn đang nói chuyện, từng chiếc xe tải lớn dừng lại ở trước cửa kho lương thực.
Ở phía trước, còn có một chiếc Audi A6, hình như là người phụ trách.
Cảnh tượng này hấp dẫn lực chú ý của tất cả mọi người, xem điệu bộ này giống như là đến thu lương thực.
Nhìn thấy xe đều ngừng lại, Lâm Dật gọi Lý Tự Cẩm, hai người cùng nhau đi tới.
Mộ đôi nam nữ trung niên từ trên xe bước xuống, sau khi nhìn thấy Lâm Dật, người đàn ông trung niên chủ động duỗi tay ra.
"Xin chào giám đốc Lâm, tôi là người phụ trách cục dự trữ lương thực Trung Quốc ở Quảng Châu, tôi tên là Trương Bân, đây là đồng nghiệp của tôi Triệu Na."
"Xin chào anh, đây là đồng nghiệp của tôi, Lý Tự Cẩm."
"Chào cô."
Bốn người bắt tay nhau, xem như là chào hỏi.
Trương Bân hướng phía trước quên nhìn ngó, "Người hẳn là đều đến đông đủ, hiện tại liền bắt đầu thôi."
"Lái xe thời gian lâu như vậy, các anh cũng nghỉ một lát đi, cũng không mất nhiều thời gian."
"Không có chuyện gì, chính sự quan trọng." Trương Bân nói:
"Giám đốc Lâm, tôi đưa séc đến ngân hàng, hay là đưa tiền mặt?"
"Đưa tiền mặt đi." Lâm Dật cười nói:
"Cho bọn họ chi phiếu cũng dùng không hiểu, còn cho rằng chúng ta là lừa đảo nữa đấy."
"Vậy cũng được." Trương Bân nói:
"Chúng tôi cũng đã liên hệ với ngân hàng địa phương rồi, xe chở tiền lập tức tới đây."
"Được, hiện tại liền bắt đầu đi." Lâm Dật nói:
"Nhưng mà ở giữa có xảy ra chút vấn đề, các anh có thể không thu được nhiều lương thực như vậy."
Trương Bân hướng về bốn phía nhìn một chút, phát hiện vẻ mặt của mọi người đều không đúng lắm, nhân tiện nói:
"Không sao, thu bao nhiêu tính bao nhiêu."
Nói xong, Trương Bân nhìn Triệu Na nói:
"Tiểu Triệu, hôm nay mặc kệ thu bao nhiêu lương thực, giá cả vẫn sẽ tính như trước, bắp ngô 2700 một tấn, đậu tương 5890 một tấn."
"Biết rồi."
------
Dịch: MBMH Translate