Chương 1544: Có Lòng Tốt Lại Bị Xem Là Lòng Lang Dạ Sói.
Chương 1544: Có Lòng Tốt Lại Bị Xem Là Lòng Lang Dạ Sói.
Lời nói của Cao Đức Hỉ khiến người dân ở huyện Đông Ba lại một lần nữa sa vào cảnh khủng hoảng.
Nếu như mình không bán cho bọn họ, về sau sẽ không có cơ hội.
Hơn nữa hai người kia ngày hôm qua, có thể là tên lừa đảo.
"Tôi bán, nhà chúng tôi hôm nay có 3.4 tấn bắp ngô, mau tính tiền cho tôi đi."
"Nhà chúng tôi cũng bán, tính tiền đi."
Thấy có người muốn bán lương thực, Lý Trường Phát có chút đứng ngồi không yên.
"Không phải nói đợi con gái tôi lại đây sao? Các anh không muốn kiếm tiền nữa sao."
"Tôi đoán con gái anh là liên hợp với người khác lừa chúng tôi lấy tiền, anh đừng có mà ở chỗ này lừa phỉnh chúng tôi nữa."
"Lão Lưu đại ca, chúng ta quen biết nhau hơn mười năm, tôi đã làm cái gì đó không phải là con người chưa."
"Chuyện như vậy ai có thể nói chính xác được chứ." Người đàn ông đầu trọc nói:
"Anh cũng không ngẫm lại, việc kho lưu trữ lương thực quốc gia Trung Quốc làm sao có khả năng đến chỗ này thu lương thực, đúng là chuyện cười mà."
Mọi người đều là nông dân, tuy rằng đều không có văn hóa gì, nhưng cái tên kho lưu trữ lương thực này, ít nhiều gì cũng biết rõ.
Đó là công ty quốc gia, bọn họ thu lương thực đều là thông qua công ty dưới, làm sao có khả năng tự mình đến đây thu chứ.
Thoạt nhìn bọn họ chính là gạt người!
Sau khi nháo nhào lên lại có không ít người gia nhập vào trận doanh của Cao Đức Hỉ.
Dựa theo đầu người mà tính, gần như đã được một phần năm.
Nhưng chuyện này cũng không phải là mục đích của Cao Đức Hỉ, phải để những người trước mắt này đều đem lương thực bán cho mình!
Như vậy mới có thể kiếm được một số tiền!
Cao Đức Hỉ nhìn đồng hồ đeo tay một cái, hắng giọng một cái nói:
"Tôi nói cho mọi người biết, đây là cơ hội cuối cùng của mọi người, thật sự nếu không bán, đợi lát nữa muốn bán, chúng tôi cũng sẽ không thu về với giá này nữa. Về phần làm thế nào, mọi người tự suy nghĩ."
"Anh cũng quá là không tử tế rồi, giá cả cũng đã định xuống, như nào đây còn nói muốn hạ giá nữa." Có người không tình nguyện nói.
"Điều này cũng không thể trách chúng tôi được." Cao Đức Hỉ nói:
"Tôi đã dùng rất nhiều tâm sức để xin được mức giá phù hợp hơn với công ty. Nhưng mọi người lại không cảm kích tôi, tôi cũng chỉ có thể giải quyết việc chung, tính theo giá gốc thôi."
"Chuyện này..."
Còn lại ba phần năm người, mỗi một người đều xoắn quýt bó tay.
Không biết nên lựa chọn thế nào.
Két kẹt ——
Đúng lúc này, một âm thanh phanh xe vang lên, một chiếc xe tải nhỏ nhẹ từ đằng xa lái tới.
Sau khi xe dừng lại ổn định, Chu Phong từ trên xe bước xuống đi về hướng Cao Đức Hỉ.
Trước đó vài ngày, cậu của anh đã bị xử lý, nhưng cũng đã cứu được.
Tuy rằng còn ở huyện Đông Ba đi làm, nhưng cả người cũng khiêm tốn không ít, nhìn thấy Lâm Dật cũng không dám nhiều lời.
"Giám đốc Chu, anh đã đến rồi."
Vu Minh Minh tiến lên chào hỏi.
Chu Phong gật đầu, "Làm sao vậy? Còn chưa thu xong sao?"
"Những người này không muốn bán, bởi vì ngày hôm qua có hai người ra giá cho bọn họ, nói bắp ngô 2600 một tấn, đậu tương 5890 1 tấn, cho nên không muốn bán cho chúng ta."
"Ông nói cái gì? Bắp ngô 2600 một tấn, đậu tương 5890 1 tấn?" Chu Phong kinh ngạc nói:
"Nói vớ vẩn."
"Nào chỉ là vớ vẩn." Cao Đức Hỉ nói: "Người ta còn nói, sở dĩ giá cả cao là do người bên kho lưu trữ lương thực Trung Quốc đến thu, đem những người ở đây đều lừa."
"Quả thực là nói bậy!"
Cao Đức Hỉ cười cười, nhìn người ở huyện Đông Ba nói:
"Tôi đến giới thiệu cho mọi người một chút, vị trước mắt này là giám đốc văn phòng phát triển huyện Đông Ba. Cũng coi như là quan địa phương ở chỗ mọi người, để cho anh ấy đến nói cho mọi người biết đó có phải là lừa gạt không."
Ánh mắt của mọi người, đều rơi xuống trên người Chu Phong, muốn anh ta cho mình một đáp án.
"Tôi nói cho mọi người biết, đừng nói là huyện Đông Ba này, cho dù là Đông Bắc, kho lưu trữ lương thực Trung Quốc cũng không thể tới đây thu lương thực được. Người ta là công ty lớn như vậy, làm sao có thời giờ làm loại chuyện nhỏ vặt vãnh này, tất cả đều do các công ty cấp dưới làm." Chu Phong nói:
"Tôi cũng không ngại nói cho mọi người biết giá lương thực mà bộ nông nghiệp và ủy ban trung ương thành phố Dư Hàng định ra là bắp ngô 2010 một tấn, đậu tương là 5090 một tấn. Giá như 2600 với 5890 bất luận nơi nào cũng không thể nào thu lương thực giá đó được."
"Trong thành phố thu lương thực đều là cái giá này?"
Mọi người có chút hoảng hốt, cái người tên Chu Phong này là quan chức, lời anh ta nói ra không thể nào là sai được.
Gía của người tên là Cao Đức Hỉ kia đưa ra là bắp ngô 1940 một tấn, đậu tương 4790 một tấn. Mặc dù so với giá cả ở thành phố có khoảng cách cũng là bình thường. Bởi vì bọn họ cũng phải kiếm tiền, chính giữa còn có người công với hao tổn, giá chênh lệch trung gian cũng có thể tiếp nhận.
Quan trọng nhất là, mình không liên lạc được với những kênh như vậy.
Hơn nữa người ta cũng đã bảo đảm rồi, trong nước đều không tìm được cái giá 2600 với 5890, điều này cũng có thể cho thấy hai người kia nhất định là tên lừa gạt rồi!
Trên thực tế, có hai lý do khiến công ty TNHH Lưu trữ lương thực quốc gia Trung Quốc đưa ra giá cao như vậy.
Thứ nhất là mặt mũi của Lương gia, thứ hai là bắp ngô với đậu tương ở huyện Đông Ba bên trong đều cũng có lượng nước.
Các loại lượng nước bốc hơi mất, trọng lượng chắc chắn sẽ giảm, nhưng giá của người khác đưa ra lại là theo như tinh phẩm lương thực giá cả cho.
Sự chênh lệch giá dĩ nhiên là lớn.
"Tôi bán, tôi bán!"
Bởi vì có Chu Phong, người dân huyện Đông Ba đều xung phong nhận việc vọt tới bên Cao Đức Hỉ, chuẩn bị đem lương thực của nhà mình đều bán cho anh ta.
"Mọi người như nào đây đi rồi, chẳng lẽ có tiền không kiếm sao!" Lý Trường Phát nói.
"Lão Lý, tôi thật không nghĩ tới anh là loại người như vậy đấy!" Một người đàn ông gầy gò mắng:
"Anh còn không biết xấu hổ cùng với con gái anh lừa gạt mọi người à!"
"Tôi làm sao có khả năng lừa mọi người chứ, lương thực của tôi không phải cũng phải bán sao."
"Đó là bởi vì anh được thu với giá tốt! Các anh đều là một phe, đương nhiên sẽ không để cho anh bị thiệt. Cho nên anh ở đây lừa phỉnh chúng tôi, loại tiền dơ này kiếm được, anh không sợ bị giảm thọ sao!"
"Tôi ..."
Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, Lý Trường Phát trăm miệng cũng không thể nào bào chữa được, cuối cùng cũng không có ý định giải thích nữa.
Đã nói đến nước này rồi, bọn họ có tin hay không mình cũng không có biện pháp.
Trên tay còn có lương thực muốn bán, đám người cũng không quan tâm đến Lý Trường Phát nữa, dự định tìm anh ta tính sổ sau.
Lúc này, ngoại trừ một vài người thân trong gia đình của Lý Trường Phát, không có ai tín nhiệm anh, tất cả đều chạy tới chỗ của Cao Đức Hỉ.
"Mọi người muốn bán lương thực có thể, nhưng có câu nói, tôi muốn nói rõ ràng với mọi người." Cao Đức Hỉ nói:
"Tôi vừa nãy đã nói rồi, nếu như mọi người chủ động bán cho tôi, tôi liền theo như giá cao thu vào. Nhưng mọi người cũng đã bỏ lỡ cơ hội rồi, vậy thì không có biện pháp nào nữa, tôi chỉ có thể dựa theo giá ban đầu mà thu thôi, bắp ngô 1900 một tấn, đậu tương 4700 một tấn, muốn bán thì đến."
"Ai ai ai, anh này chuyện gì xảy ra? Lúc này mới mấy phút, liền đem giá cả hạ xuống, anh làm sao có thể làm ăn như vậy được chứ."
"Tôi vừa nãy đã nói rõ rồi, là chính mọi người không muốn bán, tôi cũng không có cách nào khác."
Cao Đức Hỉ chiếm được thế chủ động liên xuân phong đắc ý.
"Nếu như mọi người cảm thấy giá thấp có thể không bán, tôi cũng không cần phải thu, mọi người có thể nghĩ biện pháp bán cho người khác."
Tất cả mọi người bộ mặt tức giận nhìn Lý Trường Phát.
"Đều là do anh làm hại, nếu không phải anh ở đây lừa gạt mọi người, cũng sẽ không như vậy!"
------
Dịch: MBMH Translate