Chương 1543: Kích Động.
Chương 1543: Kích Động.
Sáng sớm hôm sau, hai người hơn tám giờ mới dậy, sau khi rửa mặt thì cùng đi ăn sáng.
"Hôm nay có sắp xếp gì không." Kỷ Khuynh Nhan hỏi.
"Thu hoạch lương thực của huyện vẫn còn tại kho lương. Anh liên hệ với người của Trung Trữ qua đây thu mua lương thực, mấy chuyện chuyện bên này coi như đã qua một đoạn thời gian."
Vẻ mặt Kỷ Khuynh Nhan trở nên vui vẻ, mang vẻ chờ mong nhìn lấy Lâm Dật.
"Có phải là sắp được về nhà rồi đúng không? Sau cũng không cần tới đây nữa?"
"Chắc cũng sắp rồi, cho dù sau này có đến thì cũng không có việc lớn gì, không cần thường xuyên ở lại giống như bây giờ."
"Vậy thì đúng là rất tốt."
"Em quay lại khách sạn chờ anh, sau khi anh xong việc thì tới tìm em, chúng ta cùng về Trung Hải."
"Về khách sạn làm gì, lúc sáng anh đã trả phòng rồi." Lâm Dật nói:
"Tới phòng làm việc với anh đi." Lâm Dật nhìn đồng hồ đeo tay một cái, nói:
"Người bên kho Trung Trữ khoảng mười giờ mới có thể tới, anh đi dọn dẹp một chút đồ, thuận tiện đón người, chúng ta cũng xuất phát."
"Nhưng đó là đơn vị cơ quan của mấy người, em qua đó có được không?"
"Có cái gì mà không được." Lâm Dật nói:
"Tại toàn bộ huyện Đông Tam, Vương bí thư là lão đại, anh chính là lão nhị, ai có thể quản anh?"
"Ừm vâng."
Kỷ Khuynh Nhan đắc ý gật đầu, được Lâm Dật dẫn đi gặp đồng nghiệp của anh ấy khiến cho tâm trạng của cô rất tốt.
Đó là một loại cảm giác được công nhận, không thể miêu tả.
Sau khi ăn xong, Lâm Dật lái xe, đưa Kỷ Khuynh Nhan đến văn phòng trong huyện.
"Tiểu Lâm, các người lúc nào mới. . ."
Nhìn thấy Lâm Dật tiến vào, Lý Khánh Khải đang nói bỗng im bặt.
Bởi vì anh thấy Kỷ Khuynh Nhan đi theo phía sau Lâm Dật.
Lý Tự Cẩm đang bận bịu trước máy vi tính cũng sửng sốt một hồi lâu.
Chị gái này lớn lên thật là xinh đẹp.
Bắp đùi vừa mịn lại vừa thẳng, dáng người bảo trì cũng quá tốt.
"Tiểu Lâm, vị này là. . ."
"Bạn gái của tôi, Kỷ Khuynh Nhan."
"Chào anh Lý." Kỷ Khuynh Nhan gật đầu chào hỏi.
Lúc trên đường tới đây, Lâm Dật có giới thiệu sơ qua cho Kỷ Khuynh Nhan về tình huống của văn phòng, nên cô lập tức chỗ đoán được người trước mặt hẳn là Lý Khánh Khải.
Nữ sinh hình như tên là Lý Tự Cẩm.
"Chào cô chào cô, nhanh ngồi đi, đừng khách khí."
Lý Tự Cẩm kinh diễm một hồi lâu, cảm thấy có chút đương nhiên.
Người ưu tú giống như anh Lâm thì bạn gái của anh ấy đương nhiên cũng không thể bình thường được.
Thật sự là đẹp đến nỗi khiến cho con gái như mình đều phải ghen ghét nha.
"Anh Lâm, em đã chuẩn bị xong thủ tục trong huyện rồi, chúng ta lúc nào sẽ xuất phát đây?"
"Bây giờ sẽ đi luôn."
"Ừm,"
Lâm Dật lập tức thu dọn đồ đạc cá nhân trong văn phòng đưa ra xe, rồi lên tiếng chào hỏi với Lý Khánh Khải.
Nói với anh rằng trước trước sẽ không trở lại, có việc thì liên lạc qua điện thoại.
Sau khi sắp xếp tốt một số chuyện phía sau, anh dẫn Kỷ Khuynh Nhan và Lý Tự Cẩm đi về phía kho lương thực của huyện Đông Tam.
. . .
Kho lương thực huyện Đông Tam.
Hàng trăm hàng ngàn thôn dân đều đang ở đây, bởi vì hôm nay là ngày bán lương thực.
Lúc này, kho lúa bên trong đang được đưa vào trong băng chuyền, chất đầy hai xe tải, chuẩn bị rời đi.
Những người ở trước mắt, chia làm hai phe cánh.
Trong đó một phe là chuẩn bị bán lương thực, những người này đều tụ tập cùng một chỗ.
Vu Minh Minh sắp xếp lại sản lượng lương thực của từng nhà, sau đó tính tổng cộng số lượng lương thực tương ứng, sau đó chia tiền cho mọi người, quá trình đơn giản rõ ràng, tiết kiệm không ít thời gian.
Nhưng ở một bên khác, lại có càng nhiều người tụ tập hơn, bọn họ đều ở mong chờ người đến.
Tuy giá mà Cao Đức Hỉ đưa ra không tính là thấp, nhưng hôm qua có một nhóm người nói khác sẽ cho giá cao hơn, cho nên bọn họ đang đợi!
Cũng không có vội bán lương thực cho Cao Đức Hỉ và Vu Minh Minh.
Trong lúc công việc thu mua lương thực đang tiến hành đâu vào đấy, Cao Đức Hỉ và Vu Minh Minh đứng ở một bên, thờ ơ lạnh nhạt nhìn một nhóm người khác.
"Anh Cao, như này cũng không được." Vu Minh Minh nói:
"Nếu tình tất cả mới miễn cưỡng thu mua được một phần năm, người tên là Chu Phong kia bao giờ mới tới đây?"
"Vừa mới gửi tin nhắn cho tôi, đang lái xe về phía này, đoán chừng sẽ lập tức tới ngay." Cao Đức Hỉ không chút hoang mang, sau đó giẫm tắt tàn thuốc, "Đi, cùng tôi qua đó ép giá một chút."
"Ép giá sao?"
"Qua đó rồi sẽ biết."
Cùng lúc đó, mặt một nhóm người khác cũng đang không ngừng thảo luận.
"Lão Lý, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ông phải nói con gái ông biết người thu mua à, sao bây giờ vẫn còn chưa đến."
Người được gọi là lão Lý, tên là Lý Trường Phát, chính là cha của Lý Tự Cẩm.
Người vây bên người ông, đều là hương thân phụ lão trong thôn.
Khi biết sẽ có người thu mua với giá cao, ông liền thông báo cho những người này, chuẩn bị bán lương thực.
Từ lúc hơn sáu giờ sáng bọn họ đã đến đây, nhưng người thu mua lương thực đến bây giờ còn chưa từng xuất hiện, cộng với việc một bên đã bắt đầu chất đồ lên xe, trong lòng của bọn họ càng cảm thấy sốt ruột hơn.
Bởi vì giá cả mà đối phương đưa ra cũng rất được, mà mấy người mà bọn họ đang chờ kia, đưa giá cao không hợp lẽ thường, khiến cho bọn họ không thể tin được.
Dựa vào những nguyên nhân này, lúc này những người đang đứng nhìn giống như là kiến bò trên chảo nóng, tâm lý cùng giống như cỏ dài.
"Vừa rồi tôi đã hỏi con gái, nó nói lát nữa sẽ đến, bảo chúng ta đừng có gấp, nhất định sẽ có người tới thu, không có khả năng gạt người." Lý Trường Phát nói.
"Ai, chờ đi."
Mọi người cũng không có cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi.
Nhưng nhìn sang bên đối diện, từng xe từng xe lương thực được vận chuyển, sự xôn xao trong lòng càng không kiềm chế được.
"Vẫn còn đang chờ sao?"
Cao Đức Hỉ đi tới nói: "Thật sự không sợ bị lừa à?"
"Đây là chính miệng con gái tôi nói với tôi, làm sao có thể gạt người được." Lý Trường Phát nói.
"Nói rõ con gái của ông cũng bị lừa chứ sao." Cao Đức Hỉ nói:
"Tôi đến đây, là muốn nói cho các người biết một việc, hai chúng tôi còn có nhiều chuyện, không có khả năng ở mãi tại huyện Đông Tam. Cho dù hôm nay thu được bao nhiêu lương thực thì buổi tối đều sẽ đi, sau này sẽ không đến thu nữa, các người cố gắng suy nghĩ một chút đi."
Lời nói kích động của Cao Đức Hỉ khiến cho người bên phía Lý Trường Phát đều xao động.
Nếu như hai người kia không tới thì lương thực của mình sẽ không thể bán cho bọn họ, chẳng phải là sẽ thua lỗ sao!
Nên làm cái gì mới tốt sao?
"Cậu bớt ở đó mà gạt người đi, con gái tôi nói, nhất định sẽ đến thu mua lương thực." Lý Trường Phát kiên định nói.
"Đương nhiên sẽ đến, tôi biết chuyện này." Cao Đức Hỉ nhún vai nói:
"Đưa ra giá cao như vậy, chính là vì muốn lừa lương thực của các người, đương nhiên là muốn thu mua sạch, nếu không thì sao có thể gạt người được."
"Người ta là người của kho Trung Trữ, là mua bán quốc gia, cậu cảm thấy có thể gạt người sao?"
"Người bên Trung Trữ sao? Não của các người có phải đều hỏng hết rồi hay không, ngay cả trò bịp bợm này mà cũng tin?"
Cao Đức Hỉ và Vu Minh Minh ôm bụng cười to, nói:
"Các người cho rằng người bên Trung Trữ đều rất nhàn à, sẽ chạy đến chỗ các người thu mua lương sao? Đây là huyện Đông Tam, không phải Đông Bắc, người ta dựa vào cái gì mà đến đây!"
------
Dịch: MBMH Translate