Chương 1542: Vừa Xấu Hổ Vừa Ngọt Ngào.
Chương 1542: Vừa Xấu Hổ Vừa Ngọt Ngào.
Sau khi tiễn Hà Viện Viện đi, Kỷ Khuynh Nhan quay về phòng.
Nhưng lại không thong dong giống như lúc trước, sự xấu hổ trong lòng còn chưa biến mất.
Nhất là khi bị Lâm Dật nhìn chằm chằm, khiến cho cô càng không được tự nhiên.
"Em giúp anh dọn dẹp đồ bỏ đi một chút."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan cúi người, nhặt băng gạc dính máu và bình thuốc trên mặt đất lên, rồi ném vào trong thùng rác.
Vì để giảm bớt sự lý xấu hổ và lo lắng trong lòng, cô lề mà lề mề mất hơn nửa giờ mới làm xong.
Mà trong khoảng thời gian này, Lâm Dật thì khoanh chân, một tay chống cái cằm, vẫn luôn nhìn Kỷ Khuynh Nhan làm việc.
Kỷ Khuynh Nhan cũng biết Lâm Dật đang nhìn mình, nhưng chỉ có thể giả bộ như không nhìn thấy, lặng lẽ làm việc.
Nhưng cô đã làm xong mọi chuyện, bị Lâm Dật nhìn thì lại càng căng thẳng hơn.
"Dùng ánh mắt ấy nhìn em làm gì."
"Anh chỉ là muốn biết, hai người bọn em thật sự là nhàn rỗi nhàm chán, mới đến chỗ này của anh sao?"
"Thì là buổi tối lúc ăn cơm không có việc gì làm, nên đến chỗ anh đi loanh quanh." Kỷ Khuynh Nhan ngẩng đầu, hồn nhiên nói:
"Anh về nhà không được mấy ngày đã vội vã đi, em không phải là sợ anh quá mệt mỏi sao."
Lâm Dật vẫn duy trì tư thế vừa rồi như cũ, nhìn Kỷ Khuynh Nhan, dáng vẻ rất tự tại.
"Lúc trước anh cũng như vậy, sao em lại không đến thăm."
"Em, em..."
Kỷ Khuynh Nhan ấp a ấp úng một hồi lâu, nói:
"Lúc trước em cũng bận rộn mà, muốn tới thăm anh cũng tới không được nha."
"Cho nên Hà Viện Viện đã đặc biệt từ chức, để tới thăm anh với em?"
"Ừm hả? Viện Viện từ chức sao? Sao em lại không biết?"
"Ban ngày, cô ấy đã đưa thư từ chức cho lão Kỳ, trước khi hai người đến, lão Kỳ đã đưa cho anh nhìn."
Kỷ Khuynh Nhan ngây ngẩn cả người, cô lập tức liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Viện Viện nhất định là bởi vì mình, trong cơn tức giận mới xin thôi việc.
Cuối cùng, nguyên nhân vấn đề đều là do mình.
"Sau đó thì sao?" Kỷ Khuynh Nhan thử thăm dò.
"Sau đó anh đã phê duyệt, thay một người có lợi hơn."
"Anh sao lại như vậy." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Anh còn không hiểu rõ tính cách của Viện Viện sao, chính là nhàn rỗi không có chuyện gì, đùa giỡn với anh một chút, sao anh lại tưởng thật chứ."
"Chủ yếu là trong thư từ chức cô ấy mắng anh là tra nam, anh đâu trêu ai ghẹo ai, cô ấy mắng anh làm gì."
"Cô ấy không phải cũng thường xuyên nói anh như vậy sao."
Vì để che giấu xấu hổ, Kỷ Khuynh Nhan làm bộ vén vén tóc, "Vừa rối lúc bọn em cùng ăn cơm, cô ấy còn nói rõ với em về kế hoạch năm sau, sao có thể từ chức được."
"Cho nên anh mới phát hiện ra, mục đích tới đây của hai người cũng không đơn thuần."
"Có thể có cái gì mà không đơn thuần."
Kỷ Khuynh Nhan bỗng nhiên cương quyết, dùng nó để chứng minh mình quang minh lỗi lạc.
"Nếu như anh còn như vậy nữa thì sau này em sẽ mặc kệ anh, tự sinh tự diệt đi."
"Được được được, là anh nghĩ nhiều rồi." Lâm Dật xoay xoay lưng, "Nhanh rửa mặt đi, rồi đi ngủ."
"Ừm."
Mọi chuyện đều đã nói rõ, khúc mắc trong lòng Kỷ Khuynh Nhan cũng biến mất không thấy gì nữa.
Cô cũng muốn thân cận một chút với Lâm Dật.
Nhưng lúc mới vào phòng vệ sinh một chút, Kỷ Khuynh Nhan đã chạy ra, hoảng hốt lo sợ nói:
"Hôm nay em không mang theo gì cả!"
"Không có việc gì, khách sạn đều có chuẩn bị, dùng tạm một chút đi."
Kỷ Khuynh Nhan vốn cho rằng, Lâm Dật nói về đồ rửa mặt, không nghĩ tới anh ấy lại nhìn về phía mấy thứ đồ xấu hổ trên tủ đầu giường.
"Ai nói cái kia!" Kỷ Khuynh Nhan tức giận dậm chân, "Em ra ngoài mua một ít đồ rửa mặt."
"Em cho rằng đây là Trung Hải sao, đêm hôm khuya khoắt đều đã đóng cửa, để tạm một đêm đi."
Kỷ Khuynh Nhan bĩu môi, cũng biết đây là chuyện không có cách nào khác, hôm nay không thể đắp mặt nạ được rồi.
"Nhưng em cũng không đem đồ ngủ."
"Đều là vợ chồng với nhau, còn mặc đồ ngủ làm gì, thật là."
Kỷ Khuynh Nhan phồng má, đi vào phòng vệ sinh.
Đêm này mình nhất định sẽ bị chiếm tiện nghi, hơn nữa còn là tự mình đưa tới cửa.
Hai mươi mấy phút sau, Kỷ Khuynh Nhan rửa mặt xong, mặc đồ lót và chui vào chăn của Lâm Dật.
"Đừng giở trò xấu, nhanh ngủ đi."
"Đây không phải phí xuân tiêu một khắc ngàn vàng sao."
"Đang bị thương, còn giá trị gì mà ngàn vàng." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Lỡ như vết thương vỡ ra nữa thì làm sao bây giờ."
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, Kỷ Khuynh Nhan cũng muốn thân cận với Lâm Dật hơn một chút.
Nhưng tình huống hiện tại quả thật có chút đặc thù, tuyệt đối không thể làm loạn.
"Vậy thì sờ mà ngủ đi."
Kỷ Khuynh Nhan nằm trong ngực Lâm Dật, lặng lẽ gật đầu, nói nhỏ đến mức không thể nghe được: "Ừm ~ "
...
Huyện Đông Tam, khách sạn Tinh Nguyệt.
Tuy cũng là khách sạn, nhưng quy mô còn có chênh lệch nhất định với khách sạn mà Lâm Dật ở.
Nhưng ở trong huyện Đông Tam, đã coi như là tương đối tốt.
Tầng ba, phòng 307, trên bàn bày không ít đồ nhắm, trên mặt đất còn có hai két bia, trên bàn đều là chai bia trống không.
"Anh Cao, anh chắc chắn muốn tăng tiền cho bọn họ sao."
Vu Minh Minh mặt đỏ tai hồng, trên tay cầm điếu thuốc, đã say khướt.
"Nếu như không tăng giá, tôi sợ bọn họ thật sự sẽ không bán, thành tích của tổ chúng ta sẽ không xong." Cao Đức Hỉ nói.
"Nhưng nếu thật sự lên giá thì bên trong sẽ không có chút chất béo nào."
Tiền lương của những người làm công việc thu mua lương thực như bọn họ căn bản cũng không cao, nhưng tiền thưởng hiệu suất cũng không tệ lắm, hàng năm thu mua được càng nhiều lương thực thì phần trăm trích ra càng cao.
Hơn nữa trong này, còn có một quy tắc, giá cả nhất định phải rẻ, như vậy mới có thể cầm được nhiều tiền thưởng.
Hiện tại nâng giá cả lên, thì cho dù có thu mua nhiều lương thực, tiền thưởng cũng sẽ không có bao nhiêu.
"Tôi biết chuyện này." Cao Đức Hỉ nói:
"Nhưng lời đã nói ra ngoài, muốn đổi ý là chuyện không thể."
"Nhưng trong này, còn có một vấn đề khác." Vu Minh Minh nói:
"Nếu như chúng ta thu mua dựa theo giá mới thì nhất định phải thu mua hết lương thực của huyện Đông Tam, như này mới có thể có chút lợi nhuận. Nếu như chỉ lấy một bộ phận, nói không chừng tiền thưởng của chúng ta sẽ bị trừ mất."
"Đây cũng là chuyện mà tôi đang để ý."
Cao Đức Hỉ thưởng thức chén rượu, nói:
"Tôi cần phải nghĩ một chút biện pháp cho chuyện này, nếu không nhất định sẽ có một số người lòng tham không đáy chờ tên tiểu tử kia."
"Nhưng anh ta rõ ràng là gạt người, bao năm qua đều chưa từng có giá cao như vậy."
"Đây chính là chỗ mà chúng ta thua thiệt." Cao Đức Hỉ nói:
"Anh ta là tên lừa đảo, không sai, chờ sau khi anh ta lừa được đồ đi, chúng ta sẽ không thu mua được lương thực. Chuyện này rất bất lợi đối với chúng ta."
"Thảo! Thật mẹ nó mất hứng!"
Vu Minh Minh mắng một câu, "Vốn cho rằng có thể thu mua với giá thấp, thế mà lại gặp phải tên kì cả!"
"Bình tĩnh một chút, chuyện còn chưa tới mức độ nghiêm trọng, để tôi nghĩ một chút biện pháp."
"Anh Cao, anh xem có thể tìm người trong huyện giúp một chút hay không. Nhờ người ta nói chuyện giúp chúng ta, kích động giá thị trường, lừa bọn họ bán lương thực cho chúng ta?"
"Hả?"
Cao Đức Hỉ ra vẻ đăm chiêu, giống như là nghĩ đến chuyện gì đó.
"Đúng thật là có thể, quản lý của chúng ta hình như có quen biết với người của huyện Đông Tam, tên là Chu Phong thì phải, nghe nói còn có quyền không nhỏ. Tôi sẽ liên hệ với quản lý phía dưới, hỏi thăm tình huống một chút."
------
Dịch: MBMH Translate