Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1543 - Chương 1541: Ngay Cả Tên Hề Cũng Không Bằng.

Chương 1541: Ngay Cả Tên Hề Cũng Không Bằng.
Chương 1541: Ngay Cả Tên Hề Cũng Không Bằng.
Chương 1541: Ngay Cả Tên Hề Cũng Không Bằng.




Trong gian phòng có mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt.

Điều quan trọng nhất là, trên mặt đất còn có một đống băng gạc đầy máu.

Lâm Dật cởi trần, đang thay thuốc cho vết thương, nhìn thấy Hà Viện Viện và Kỷ Khuynh Nhan tiến đến, cũng sững sờ một hồi.

"Sao hai người lại tới đây?"

Trong đầu của hai người lúc này là một mảnh trống không, hình ảnh trước mắt không giống với trong dự đoán của hai người, nhưng không ai kịp phản ứng lại cả.

Thậm chí ngay cả câu hỏi Lâm Dật cũng không nghe rõ.

"Chuyện, chuyện này là sao vậy."

Kỷ Khuynh Nhan vượt qua Hà Viện Viện, bước nhanh đến trước mặt Lâm Dật.

Nhìn vết thương khiến người giật mình trên vai, tròng mắt cô lập tức đỏ hoe.

"Lúc đến Đông Bắc, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng mà không có việc gì, kịp thời thay thuốc là được rồi."

"Anh đừng có gạt em, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!" Kỷ Khuynh Nhan tức giận, âm điệu cũng cao hơn.

"Chuyện này..."

Lâm Dật dừng một chút, đã bị Kỷ Khuynh Nhan nhìn thấy, muốn ngụy biện khẳng định là không được.

Nhưng tuyệt đối không thể nói là vết thương đạn bắn, rất dễ dọa cô ấy.

"Đi săn bắn với mấy lãnh đạo của Viện nghiên cứu nông nghiệp, gặp gấu chó tại Đại Hưng An Lĩnh, bị vỗ một cái."

Đây là lý do hợp lý nhất mà Lâm Dật có thể nghĩ tới trong thời gian ngắn.

Tuy cũng rất nguy hiểm, nhưng còn tốt hơn việc nói cho cô mình bị đạn bắn.

"Chuyện xảy ra khi nào, sao anh lại không nói với em!"

"Được hơn một tuần lễ rồi, sợ em lo lắng nên không có nói."

"Đã lâu như vậy rồi, vết thương sao vẫn còn như này, bệnh viện nào xử lý cho anh vậy."

Lâm Dật gãi đầu một cái, "Tối ngày hôm trước không phải anh có đi siêu thị với em sao, sau đó vết thương nứt ra, anh đến bệnh viện may lại một chút, bây giờ vẫn còn chưa tốt cho lắm."

"Lúc đi siêu thị..."

Kỷ Khuynh Nhan ngơ ngẩn.

"Anh không phải đi tìm Trầm lão đại sao..."

"Trầm lão đại đi Yến Kinh rồi, anh đi đâu tìm anh ấy đây, cũng là anh bảo anh ấy tìm lý do gọi anh đi, sau đó ngủ tại văn phòng của anh ấy một đêm." Lâm Dật nói:

"Nếu không máu mà chảy ra từ trong quần áo, như vậy chẳng phải em sẽ biết sao."

"Vậy mấy ngày nay anh trốn tránh em, chính là sợ em phát hiện?"

"Không phải vậy thì sao." Lâm Dật nói: "Anh lại không giống Hà Viện Viện, là cái X lãnh đạm, anh trốn tránh em làm gì."

Nghe Lâm Dật nói vậy, hai người dường như hiểu ra.

Kỷ Khuynh Nhan càng là người hiểu rõ mọi chuyện cần thiết.

Lâm Dật vẫn luôn trốn tránh mình, bao gồm việc trở về sớm, bao gồm chuyện đêm hôm đó đi viện nghiên cứu, đều là bởi vì sợ mình nhìn thấy bả vai bị thương.

Kỷ Khuynh Nhan có chút xấu hổ.

Anh ấy sợ mình thấy sẽ lo lắng, mới làm ra chuyện như vậy!

Nhưng mình lại hiểu lầm anh ấy.

So với Kỷ Khuynh Nhan thì người càng lúng túng chính là Hà Viện Viện.

Bản thân mình lo lắng mấy ngày, rốt cuộc lại chỉ là hiểu lầm!

"Anh dựa vào đâu mà không nói cho em biết!"

Kỷ Khuynh Nhan lau nước mắt, "Anh xem em làm người nào vậy!"

"Chính vì xem em là người của mình nên mới sợ em lo lắng."

Lâm Dật gãi gãi đầu, "Nhưng anh rất tò mò, hai người bọn em hơn nửa đêm chạy đến chỗ của anh làm gì? Tới điều tra sao?"

Ngạch...

Sợ nhất chính là không khí đột nhiên an tĩnh.

Cảm giác như muốn chết người.

"Chúng tôi cùng nhau ăn tối, rảnh rỗi nhàm chán, nên nghĩ đến chuyện đi dạo chỗ này của anh một chút, thuận tiện tra xét anh luôn." Hà Viện Viện nói.

"Tra cái gì chứ, chính là nhàn rỗi không có chuyện gì thôi. Hơn nữa anh còn bận rộn như vậy, cũng không ở nhà được mấy ngày nên em mới muốn tới nhìn xem một chút."

Phản ứng của hai người đều rất nhanh, một xướng một họa, liền cho qua chuyện này.

"Tự tìm chỗ ngồi đi, anh thay thuốc đã."

"Em giúp anh."

"Không cần đâu, đoán chừng em cũng không dám ra tay."

Kỷ Khuynh Nhan nghĩ một lúc, cảm thấy bản thân mình có lẽ thật sự không dám.

Nhìn một chút thôi đã muốn choáng rồi.

Lâm Dật cầm bông gòn sát trùng, xử lý vết máu tụ trên vết thương và chỗ sinh mủ.

Đừng nói là Kỷ Khuynh Nhan, ngay cả Hà Viện Viện cũng phải nhíu mày, chuyện này không biết sẽ đau cỡ nào a, tại sao mặt anh ấy lại không thay đổi chút nào?

Sau khi sát trùng, Lâm Dật lại bôi thuốc chống viêm, rồi quấn băng vải lên một lần nữa.

"Đã bị thụ thương, sao lúc đó còn đi siêu thị với em, tìm một lý do từ chối không được sao."

Kỷ Khuynh Nhan oán giận anh, đồng thời cũng oán trách chính bản thân mình.

Hai người ở cùng một chỗ, ở chung sớm chiều lâu như vậy rồi, thế mà mình lại không phát hiện sự khác thường của anh ấy, hơn nữa còn nghĩ sai!

Bản thân mình quả thật không xứng!

Vết thương nứt ra, bị nhiễm trùng lần thứ hai, đây đều là trách nhiệm của mình!

"Em không phải nói đó là chuyện rất có cảm giác nghi thức sao, anh mà từ chối cũng không hay lắm." Lâm Dật nói:

"Chủ yếu là anh cho rằng em chỉ đi mua một ít đồ ăn vặt, ai có thể nghĩ tới em lại mua một đống lớn gạo và mì đâu."

"Việc này là lỗi của em."

"Được rồi được rồi, hai người cứ tiếp tục phát cơm chó đi, em đi trước đây."

Hà Viện Viện cảm thấy mình ở lại đây quá xấu hổ, vẫn nên nhanh rời đi một chút.

Thực sự là quá đánh mặt mà.

Ông chủ, tôi có lỗi với anh.

"Cô nên đi từ sớm, đừng ở lại làm vật cản nữa."

Bởi vì chột dạ nên Hà Viện Viện không có phản bác, chỉ không mặn không nhạt hừ một tiếng.

Mà Kỷ Khuynh Nhan cũng không có ý định giữ cô lại.

"Viện Viện, em chờ chút, chị có việc muốn nói với em."

Kỷ Khuynh Nhan đuổi theo cô ra bên ngoài, kéo Hà Viện Viện qua một bên.

"May mà chị phản ứng nhanh, nếu không thì hai chúng ta sẽ ngượng chết mất."

Hà Viện Viện đỡ trán, tuy không có bị phát hiện, nhưng cô cảm thấy mình đã không còn mặt mũi gặp người nữa rồi.

"Việc này cũng do chị." Kỷ Khuynh Nhan nói:

"Cho nên chị muốn nhờ em giúp chị một việc gấp."

"Gấp cái gì?"

"Đây là chìa khóa của biệt thự Vân Thủy và Cửu Châu Các, em tìm người giúp chị chuyển đồ về đi."

"Ngạch... Học tỷ, chị cũng thay đổi quá nhanh rồi đi."

"Chị cũng không còn cách nào khác, việc này là hai chúng ta không đúng. Lâm Dật căn bản không phải người như vậy, chị đang cảm thấy tự trách muốn chết rồi đây này."

"Vậy cũng là do chị."

"Chị biết là do chị." Kỷ Khuynh Nhan chớp chớp mắt to, nhìn Hà Viện Viện với vẻ vô tội:

"Nếu như em không giúp chị thì chị thật sự không còn mặt mũi để gặp Lâm Dật nữa."

"Được thôi, em nhìn trúng chiếc khuyên tai Van Cleef & Arpels, lúc trở về chị nhớ mua cho em."

"Mua mua mua, nhất định sẽ mua cho em."

"Vậy em đi trước, hai người cứ xuân tiêu một khắc ngàn vàng đi."

Hà Viện Viện cầm chìa khóa, đi về phía thang máy, sau đó bước nhanh, về tới trên xe của mình.

Cho đến giờ phút này, cô mới có loại cảm giác giải thoát.

Cảm giác đời này của mình chưa từng gặp phải chuyện nào xấu hổ như chuyện ngày hôm nay.

"Con bà nó, về nhà ngủ!"

Reng reng reng _ _

Hà Viện Viện vừa khởi động xe thì điện thoại di động vang lên, là Kỳ Hiển Chiêu gọi tới.

"Anh Kỳ."

"Đã ngủ chưa?"

"Còn chưa, có chuyện gì sao?"

"Cô không phải nói muốn từ chức sao, tôi đã suy nghĩ cả một ngày. Tôi vừa mới đưa thư từ chức của cô cho Lâm tổng, Lâm tổng đã đồng ý, còn cho cô thêm 1 triệu tiền bồi thường, ngày mai có thể đến thu dọn đồ vật."

WHF!

Hà Viện Viện tựa lưng vào ghế ngồi, cảm thấy mình bây giờ còn không bằng đập đầu chết đi.

Hai người bọn họ có việc, mình vì quan tâm mà tức giận.

Thật tốt.

Suy nghĩ cả nửa ngày lại chỉ là hiểu lầm, người ta thì hòa hảo, giống như không việc gì.

Bản thân mình không chỉ phải trở về thu dọn tàn cục, hơn nữa còn đánh mất cả công việc!

Tôi mẹ nó ngay cả tên hề cũng không bằng!

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment