Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1542 - Chương 1540: Bắt Gặp Tại Chỗ.

Chương 1540: Bắt Gặp Tại Chỗ.
Chương 1540: Bắt Gặp Tại Chỗ.
Chương 1540: Bắt Gặp Tại Chỗ.




Hơn tám giờ tối, gần chín giờ, bữa ăn ở nhà Lý Khánh Khải mới kết thúc.

Trong quá trình ăn cơm, Lý Tự Cẩm còn nói lại chuyện xảy ra ban ngày cho Lý Khánh Khải.

Người kia vỗ tay bảo hay, khen Lâm Dật hơn nửa ngày.

Sau khi bữa cơm kết thúc, Lâm Dật và Lý Tự Cẩm lần lượt cáo từ.

Nhưng trước khi đi, vợ của Lý Khánh Khải, còn lần lượt tặng cho bọn họ mỗi người một bộ áo ngủ.

Bởi vì bà bán cái này, cộng với cũng không phải là gia đình giàu có gì, thứ có thể tặng cũng chỉ có những vật này.

"Anh Lâm, em bắt xe trở về, anh cũng đừng lái xe." Sau khi ra cửa, gương mặt của Lý Tự Cẩm đã hồng hồng, cô nói.

"Được, lúc trở về nhớ chú ý an toàn."

"Biết rồi, anh Lâm, ngày mai gặp."

Sau khi Lý Tự Cẩm rời đi, Lâm Dật xoay xoay lưng, trở lại trên xe, lấy băng gạc và thuốc chống viêm ra, vết thương có vẫn có chút rướm máu, phải kịp thời xử lý.

Lâm Dật bĩu môi, lẩm bẩm:

"Sớm biết vậy thì đã không đi siêu thị, con bà nó."

Nhà của Lý Khánh Khải cách khách sạn không xa, Lâm Dật cầm thuốc, chậm rãi đi về.

Sau khi rửa mặt, Lâm Dật cởi áo ra, chuẩn bị thay thuốc, đợi lát nữa nói chuyện với Kỷ Khuynh Nhan một chút thì nhiệm vụ hôm nay coi như hoàn thành.

Ngày mai lại đi xử lý chuyện thu mua lương thực một chút, chuyện còn lại cũng là phần kết.

Mà công tác xóa đói giảm nghèo ở huyện Đông Tam cũng coi như chính thức qua được một đoạn thời gian.

Nhưng mà Lâm Dật vẫn có ý định ở lại đây thêm vài ngày, để vết thương có thể khôi phục thật tốt, sau đó mới trở về, để tránh bị Kỷ Khuynh Nhan nhìn ra manh mối.

...

Cùng lúc đó, xe của Hà Viện Viện đã chạy đến huyện Đông Tam.

Tay Kỷ Khuynh Nhan đỡ trán, vẻ mặt mỏi mệt, giống như mới bệnh nặng một trận.

"Nghe lời của chị, vẫn nên trở về thì hơn, chị thật sự không muốn tới tìm anh ấy."

"Không tìm không được!" Hà Viện Viện nói với vẻ chắc chắn:

"Dựa vào đâu mà để cho anh ấy tiêu dao khoái hoạt?" Hà Viện Viện nói:

"Đây là chuyện rất bình thường, tại sao phải xoắn xuýt như vậy." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Chẳng lẽ nói chuyện yêu đương thì không thể chia tay?"

"Đương nhiên là có thể chia tay, nhưng cũng không thể cứ chia tay như vậy được." Hà Viện Viện nói:

"Chị bỏ ra nhiều thứ trên người anh ta như vậy, dựa vào cái gì mà anh ta còn ra ngoài tiêu dao khoái hoạt? Con bà nó!"

Hà Viện Viện tức giận đập vào thanh lái một cái, "Cho dù có chia tay, chúng ta cũng phải qua nói cho rõ, là chị bỏ anh ta chứ không phải là anh ta bỏ chị!"

"Có lẽ là do không thích hợp, cũng không phải như em nghĩ."

"Sao lại không thích hợp chứ." Hà Viện Viện nói:

"Trầm lão đại đã đi Yến Kinh, thế mà còn lừa chị nói rằng hai người bọn họ đang ở cùng một chỗ. Hơn nữa còn mua vé máy bay trở về sớm như vậy mà không nói cho chị. Nếu như tính toán cẩn thận thì chính là hai ngày không ở nhà ở, rõ ràng là có chuyện mờ ám!"

"Mà lại vừa mới đi xa về, ở nhà không được mấy ngày đã chạy đến huyện Đông Tam. Nào có người nào như anh ta đâu, chuyện này nếu đổi thành lão Cao nhà em, đoán chừng sẽ phải bổ nhào vào người em. Anh ta như bây giờ, chính là không bình thường."

Kỷ Khuynh Nhan cảm khái, trong ấn tượng của cô, Lâm Dật không phải như vậy.

Chỉ là lần này lại không giống.

"Em đoán là, anh ta đã đưa tiểu tam đến đây. Nếu không không có khả năng về huyện Đông Tam nhanh như vậy. Hiện tại qua đó, nói không chừng còn có thể bắt gian tại giường, con bà nó, đợi lát nữa nhìn thấy anh ta, em nhất định sẽ cho anh ta một bạt tay!"

Kỷ Khuynh Nhan không nói một lời, việc đã đến nước này, đã không biết nói gì cho phải nữa.

Sau mười mấy phút, hai người lái xe đến khách sạn Tứ Hải thuộc huyện Đông Tam, Hà Viện Viện nhìn ra bên ngoài.

"Chính là nơi này!"

Bởi vì trước đó đã điều tra qua, Hà Viện Viện biết Lâm Dật ở đây nên rất nhanh đã tìm được.

"Hai vị nữ sĩ, ở trọ sao?" Nhân viên phục vụ nói.

"Có một người tên là Lâm Dật, ở tại chỗ của các người đúng không."

"Thật sự xin lỗi, dựa theo quy định thì chúng tôi không thể tiết lộ thông tin của khách hàng."

Nữ tiếp tân đương nhiên là biết Lâm Dật, người kia đẹp trai như vậy, lại còn ở đây hơn mấy tháng, không biết mới là lạ.

"Đây là 3000 tệ, chỉ cần cô phối hợp với tôi thì số tiền này sẽ là của cô."

Nữ tiếp tân ngây ngẩn cả người, tiền lương một tháng của mình mới chỉ có 1500!

"Cô muốn tôi phối hợp thế nào?"

Dưới sự mê hoặc của đồng tiền, nữ tiếp tân đã không giữ được chính mình.

"Tôi cần thẻ của anh ta, cho tôi mượn dùng một chút."

Hà Viện Viện trực tiếp đưa tiền tới, không cho nữ tiếp tân cơ hội từ chối.

Đây chính là nhân tính, cô cầm 3000 tệ mê hoặc cô ấy, cô ấy chưa hẳn sẽ đồng ý.

Nhưng cô nhét tiền vào tay của đối phương, cô ấy sẽ rất khó có dũng khí để trả lại cho cô.

"Chuyện này thật sự không được, nếu để cho ông chủ biết, nhất định sẽ sa thải tôi."

Hà Viện Viện đưa danh thiếp của mình tới.

"Nếu như cô bị sa thải, tôi sẽ sắp xếp cho cô một công việc khác."

Nhìn thấy chức vụ trên danh thiếp của Hà Viện Viện, nữ tiếp tân ngây ngẩn cả người.

"Tập đoàn Lăng Vân này, không phải đang xây dựng tại chỗ của chúng tôi sao?"

"Đúng, là tôi đã quyết định hạng mục này, cho nên cô không cần lo lắng chuyện công tác, cho dù cô bị sa thải, tôi cũng có thể sắp xếp cho một công việc tốt hơn."

Suy đi nghĩ lại, nữ tiếp tân nhìn bốn phía một chút, lặng lẽ lấy thẻ phòng của Lâm Dật, đồng thời tránh khỏi camera.

"Nếu có người hỏi, tuyệt đối đừng nhắc tên tôi ra."

"Yên tâm đi, tôi hiểu đạo lý này mà."

Mấy thao tác cợt nhả này của Hà Viện Viện thực hiện rất dễ tại mấy huyện thành nhỏ như này.

Bởi vì dù là khách sạn tốt nhất của huyện Đông Tam, đặt tại Trung Hải, nhiều lắm là cũng coi như là quán trọ có quy mô lớn một chút mà thôi.

Ngoài ra phẩm đức của nhân viên ở đây không thể so được với khách sạn năm sao chính quy, lấy chút tiền dụ hoặc một chút là có thể thành công.

Hà Viện Viện cầm thẻ phòng, mang theo Kỷ Khuynh Nhan, khí thế hung hăng đi lên tầng bốn.

Mà cô còn vén cả tay áo lên, trong đầu cũng đã định ra một kế hoạch hoàn chỉnh.

Sau khi vào nhà, không nói gì cả, đi lên cho anh ta một bạt tay là được!

Rất nhanh, hai người đã đến trước cửa phòng 408.

"Học tỷ, chuẩn bị xong chưa."

"Chị không muốn đi."

"Đều đã đến đây rồi, chị còn chần chờ cái gì nữa!" Hà Viện Viện chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói:

"Nhất định phải tìm anh ta tính sổ, cho anh ta biết chúng ta không phải là người dễ bắt nạt.”

"Nhưng loại chuyện này cũng không thể cưỡng cầu."

"Em cũng không nói là cưỡng cầu, chúng ta đi vào rồi cho anh ta một bạt tay trước, sau đó nói cho anh ấy biết là chị bỏ anh ấy, và tiêu sái quay người rời đi."

"Đến lúc đó rồi nói sau."

Tâm trạng của Kỷ Khuynh Nhan vẫn có thay đổi gì lớn, chỉ cảm thấy việc đã đến nước này, làm cái gì cũng đều vô dụng.

Nếu như không phải Hà Viện Viện mạnh mẽ kéo cô qua, cô căn bản sẽ không đến huyện Đông Tam.

"Chị chính là quá hiền lành, nên mới để cho anh ta bắt nạt như vậy, em hôm nay nhất định phải giúp chị đòi lại công đạo!"

Nói xong, Hà Viện Viện cầm thẻ phòng, "Được rồi, lát nữa chị nhớ đi vào cùng em đó!"

Xì xì xì _ _

Tiếng điện lưu vang lên, cửa phòng bị mở ra, Hà Viện Viện lôi kéo tay của Kỷ Khuynh Nhan xông vào!

Nhưng mà!

Tại khoảnh khắc nhìn cảnh tượng trong phòng, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Thân thể lạnh như băng, một chữ cũng không nói ra được.

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment