Chương 1539: Đi Huyện Đông Tam.
Chương 1539: Đi Huyện Đông Tam.
Thấy Cao Đức Hỉ điều chỉnh giá cả, những thôn dân chuẩn bị rời đi lại tụ tập lại một chỗ lần nữa.
Giá cả mà Cao Đức Hỉ đưa ra ban đầu không cao hơn nhà người ta bao nhiêu, khiến người ta có hơi thất vọng.
Hiện tại, anh ta lại nâng giá lên, có thể nói là vô cùng tốt.
Cho dù vẫn còn có người đến thì đoán chừng cũng không cho được giá nào cao hơn giá này.
"Tôi nói cho các người biết, đây là cơ hội cuối cùng, các người cũng biết tình huống của huyện Đông Tam. Hàng năm chỉ có chút lương thực như vậy, còn không cho chúng tôi đi lại một chuyến. Nếu như các người không đồng ý, thì sau này sẽ không có cơ hội này nữa đâu." Cao Đức Hỉ nói:
"Ngoài ra, người đàn ông kia rõ ràng chính là tên lừa đảo. Nếu như các người bị mắc lừa, cũng đừng có trách tôi đó. Hơn nữa, nếu trước 5 giờ ngày mai, các người không đồng ý bán vậy thì tôi sẽ không thu mua nữa, về phần xử lý thế nào, tự các người xem mà làm đi."
Nói xong, Cao Đức Hỉ và Vu Minh Minh đều quay người rời đi, không tiếp tục nói nhiều với người của huyện Đông Tam nữa.
Ba mươi mấy người dân huyện Đông Tam tụ tập lại đây đều rơi vào tình cảnh lưỡng nan.
Bọn họ không có nhiều tâm tư như vậy, chỉ là muốn bán thêm ít tiền, chỉ thế thôi.
Nhưng cái giá mà Lâm Dật đưa ra quá cao, cao đến mức chính bọn họ cũng không quá tin tưởng, cho nên rất sợ bị lừa.
Mà ở một bên khác, giá cả mà Cao Đức Hỉ đưa ra vô cùng tốt, trên thị trường rất khó tìm được nhà thứ hai như vậy, cho nên bọn họ cũng không biết nên lựa chọn thế nào.
Cùng lúc đó, Lâm Dật và Lý Tự Cẩm đang đi về trong huyện.
"Anh Lâm, anh đang nghiêm túc sao? Thế mà lại đưa ra giá cao như vậy?"
"Sao ngay cả cô cũng nghi ngờ tôi vậy." Lâm Dật vừa cười vừa nói:
"Cô thấy tôi giống người nhàm chán như vậy sao?"
"Nhà chúng tôi cũng trồng trọt, từ nhỏ đến lớn tôi cũng chưa thấy qua giá cao như vậy." Lý Tự Cẩm đổi tư thế, nhìn Lâm Dật.
"Anh Lâm, anh không phải vì làm việc tốt nên đã bỏ tiền túi của mình để trợ giúp đó chứ?"
"Làm sao có thể, cho dù nói thế nào tôi cũng là một thương nhân, không có khả năng mua bán có lỗ được." Lâm Dật nói:
"Tôi tìm người liên hệ một chút với kho lương thực Trung Trữ. Đây là giá mà bọn họ đưa cho tôi, đã xóa đi rất nhiều phân đoạn trung gian, ngoài ra còn định giá theo tinh phẩm, nếu không cũng không có khả năng cao như vậy."
"Thì ra chuyện là như vậy." Vẻ mặt của Lý Tự Cẩm lập tức trở nên vui mừng, lấy điện thoại di động ra,
"Tôi phải gọi cho cha tôi, bảo ông ấy ngày mai đưa lương thực ra bán."
Lâm Dật cười cười, sau đó tăng tốc, lái về phía huyện Đông Tam.
Trở lại văn phòng, trùng hợp nhìn thấy Lý Khánh Khải đang thu dọn đồ đạc, giống như là chuẩn bị tan làm.
"Đồng chí Lý Khánh Khải, vừa mới 4:10 sao anh lại thu dọn đồ đạc tan làm rồi, mò cá cũng không có như như anh đây."
Lý Khánh Khải nhìn qua về phía cửa, cười mắng:
"Tiểu tử cậu không biết xấu hổ mà còn nói tôi, thật là."
"Người làm lãnh đạo như anh đã đi rồi, vậy thì hai chúng tôi cũng không cần ở lại nữa, tan làm thôi."
"Hai người đừng đi, tôi vẫn luôn chờ các người đây."
"Có việc gì sao?"
"Buổi tối đến nhà tôi ăn cơm đi, tôi bảo chị dâu cậu nấu cho các người chút món ngon."
"Sao lại mời chúng tôi ăn cơm vậy?"
"Lúc trước hai người đến Trung Hải, mua cho con trai tôi nhiều đồ như vậy, trong lòng chị dâu các người luôn cảm thấy băn khoăn, muốn mời các người ăn bữa cơm."
"Chuyện này không cần để tâm nhiều như vậy đâu, cũng không tốn bao nhiêu tiền." Lâm Dật nói.
"Tôi biết cậu có tiền, không quan tâm chút tiền này, nhưng chúng tôi cũng không thể lấy không đồ của cậu được, làm sao cũng phải có chút ý tứ." Lý Khánh Khải nói:
"Hai người không được từ chối, dọn dẹp một chút rồi đi cùng với tôi."
"Vậy thì tôi không khách sáo nữa."
. . .
So sánh với bầu không khí vui vẻ bên này của Lâm Dật, biệt tự Vân Thủy của Kỷ Khuynh Nhan thì quạnh quẽ hơn nhiều.
Quần áo và đồ trang điểm của Kỷ Khuynh Nhan cùng với các đồ dùng sinh hoạt khác chất đầy một xe, dọn đi trong một buổi tối.
Bởi vì biệt thự để đó không dùng quá lâu, lại thêm không ai quét dọn nên một bên góc viền nơi hẻo lánh còn có không ít tro bụi.
Thậm chí có một chút hoang vu và quạnh quẽ.
Lúc trước Kỷ Khuynh Nhan cho rằng, mình có lẽ cũng sẽ không trở lại nữa, thậm chí còn nghĩ đến việc bán biệt thự này đi.
Bây giờ suy nghĩ một chút, cũng may là mình còn chưa bán, nếu không thì hiện tại sẽ không có nhà để về.
"Học tỷ, hôm nay đừng làm gì cả, ngày mai em sẽ gọi người tới quét dọn vệ sinh một chút."
"Ừm." Kỷ Khuynh Nhan gật gật đầu, thản nhiên nói: "Ngày mai rồi nói sau."
Thấy Kỷ Khuynh Nhan không hăng hái lắm, trong lòng Hà Viện Viện cũng cảm thấy khó chịu.
Muốn khuyên bảo cô nhưng lại không biết nói thế nào.
Người giống như chị ấy thì đạo lý gì cũng hiểu, bản thân mình nói gì cũng đều chỉ là mấy thứ vô dụng, chỉ có thể cho chị ấy tự mình chậm rãi tiêu hóa.
"Hiện tại cũng đã hơn năm giờ, tìm một chỗ ăn một chút gì đó đi, em đói rồi."
"Đúng rồi, Cao Tông Nguyên không phải đã gọi điện cho em sao, hai người đi ăn đi, chị cảm thấy không quá đói."
"Chị đã một ngày không ăn gì rồi, làm sao có thể không đói bụng, nhanh đi với em."
"Thật sự không đói bụng, cũng không có tâm trạng để ăn." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Em đi ăn cơm đi, chị ở đây một lúc."
"Như vậy sao được, em cũng không thể bỏ chị lại một mình ở đây được."
"Chị đã là người lớn rồi, em còn sợ chị nghĩ quẩn sao, thật là."
Kỷ Khuynh Nhan vén tóc, chải tóc thành đuôi ngựa, lộ vẻ gọn gàng sạch sẽ.
"Mau đi đi, chị ngồi ở trong nhà một hồi."
"Được rồi, em cũng không đi, em có thể không có Cao Tông Nguyên, nhưng không thể không có chị được." Hà Viện Viện nói.
"Nhìn em nói kìa, sao giống như trời sắp sập xuống vậy." Kỷ Khuynh Nhan cười nói:
"Không có nghiêm trọng như em nghĩ đâu, nhanh đi ăn cơm đi."
"Không đi." Hà Viện Viện lập tức từ chối, "Em đặt chút thức ăn ngoài, hai chúng ta sẽ ăn ở đây."
Kỷ Khuynh Nhan cũng biết tính của Hà Viện Viện, đoán chừng nếu để cho cô đi thì cô chắc chắn sẽ không đi.
"Vậy thì tùy em vậy.”
Kỷ Khuynh Nhan mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha, không biết đang suy nghĩ gì.
Hà Viện Viện cũng không biết làm sao bây giờ mới tốt, chỉ có thể đặt thức ăn ngoài trước cái đã.
Người là sắt, cơm là thép, không ăn cơm là không được.
Khoảng bốn mươi mấy phút sau, Hà Viện Viện mua một bàn đồ ăn, nhưng Kỷ Khuynh Nhan không hào hứng lắm, ăn vài miếng rồi để qua một bên.
"Học tỷ, chị mới ăn được mấy miếng a, chia tay cũng không thể không ăn cơm được."
"Chị thật sự không đói." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Em ăn trước đi, chị trở về phòng nghỉ một lát."
Phòng còn chưa được thu dọn mà, sao có thể nghỉ được chứ."
"Không có việc gì, dùng tạm một chút vậy."
Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan mệt mỏi hướng đi lên tầng.
"Học tỷ, hai chúng ta đừng ở đây nữa."
"Không ở đây thì đi đâu?"
"Huyện Đông Tam."
Đôi mày thanh tú của Kỷ Khuynh Nhan hơi nhíu lại, "Đi huyện Đông Tam làm gì."
"Đi xem một chút xem tiểu hồ ly tinh kia là ai." Hà Viện Viện vén tay áo nói:
"Dựa vào cái gì mà để anh ta sung sướng như vậy, chờ lúc em gặp được anh ta nhất định sẽ đi lên tát vỡ mồm anh ta."
"Đừng hồ nháo nữa." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Đây là chuyện rất bình thường, không cần thiết phải đi tìm anh ấy, chờ sau khi anh ấy trở về, rồi nói rõ những chuyện này là được."
"Em không chờ được, muốn nói ngay bây giờ, chúng ta sẽ đi luôn!"
------
Dịch: MBMH Translate