Chương 1538: Chuyện Khác Thường Nhất Định Có Quỷ?
Chương 1538: Chuyện Khác Thường Nhất Định Có Quỷ?
"He he, cảm ơn anh Lâm."
"Đi thôi, nhìn cũng đủ rồi, ra ngoài nói chuyện cùng với những người dân kia."
"Ừ."
Hai người đi kho lương, nhìn thấy một chiếc Nissan Sedan màu đen đứng tại cách đó không xa, xung quanh có rất nhiều người vây lại.
Đứng giữa đám đông là hai người đàn ông trung niên, một già một trẻ.
Trong đó một có một người khoảng 40 tuổi ngậm thuốc lá, một người khác khoảng hơn hai mươi tuổi. Mặc dù không chỉnh tề nhưng nhìn anh ta trẻ hơn không ít.
Đối diện nói gì đó với người dân huyện Đông Ba.
Người đàn ông trung niên tên là Cao Đức Hỉ, còn người đàn ông trẻ tuổi còn lại tên là Vu Minh Minh.
Anh ấy đến từ công ty trách nhiệm hữu hạn phát triển toàn diện nông nghiệp thành phố Dư Hàng.
Công ty có một bộ phận đặc biệt chịu trách nhiệm thu mua ngũ cốc, Cao Đức Hỉ chính là một trong những nhân viên đó, và là ấp dưới của anh ta.
"Hình như là đến thu mua ngũ cốc."
"Qua xem thử chuyện gì xảy ra."
Hai người nghiêng người, phát hiện Cao Đức Hỉ được vây vào giữa, đang chậm rãi nói chuyện với người dân ở huyện Đông Ba.
"Cuối cùng anh cũng đã đến, đều đợi các anh cả một buổi sáng."
"Giá cả đã định chưa? Chúng ta cũng đã từ chối không ít người rồi, đều giữ lại đây cho các anh, phải cho mức giá tốt đấy."
Người huyện Đông Ba anh một mắt tôi một lời, tình cảnh loạn xì ngầu, làm Lâm Dật cũng nghe không hiểu là đang nói cái gì.
"Ngừng ngừng ngừng, mọi người yên lặng một chút." Cao Đức Hỉ nói:
"Tôi đã quay lại và nộp đơn cho công ty rồi, giá bắp ngô là 1.900 một tấn, giá đậu tương là 4.700 một tấn, cái giá này chắc là ổn rồi."
"Hả? Một tấn cao hơn mấy chục tệ so với người khác rồi."
"Thấy đủ, huyện Đông Ba các anh chỉ có chút lương thực, công ty chúng tôi cũng không có coi trọng, có thể đưa ra mức giá như vậy đã là không tệ rồi."
Người ở huyện Đông Ba có phần xoắn xuýt, đợi một lúc lâu như vậy giá cả cũng không cao bao nhiêu, ít nhiều gì vẫn có chút chênh lệch.
Hơn nữa nhiều ngày như vậy, lương thực lại phơi khô không ít, cuối cùng chênh lệch giá bản thân còn chịu trách nhiệm, nói cách khác mình còn có khả năng thiệt thòi tiền.
Lâm Dật so sánh mức giá mà Lương Nhược Hư đưa cho mình, mức chênh lệch 700 mỗi tấn đối với bắp ngô, đậu tương mỗi tấn chênh lệch 1190.
Trong đó chênh lệch đã không nhỏ.
Với lại thành phẩm trồng trọt của bọn họ nếu như cứ bán như vậy, đoán chừng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền.
Đúng là gài bẫy mà.
"Mọi người suy tính một chút." Cao Đức Hỉ nói:
"Lương thực bây giờ mỗi ngày một giá, mọi người nếu như hôm nay không đồng ý, nói không chắc ngày mai sẽ không còn cái giá này nữa, mấy ngày nữa giá lương thực sẽ giảm xuống, đừng trách tôi không nhắc nhở mọi người trước."
"Không thể lại tăng giá thêm một chút sao?"
"Cũng đừng nghĩ đến chuyện tăng giá nữa, không hạ giá là tốt lắm rồi." Cao Đức Hỉ giẫm lên tàn thuốc.
Người huyện Đông Ba huyện đều tự mình bắt đầu nghị luận.
Họ đều muốn bán được giá cao, nhưng người ta chỉ đưa ra một mức giá như vậy, dường như cũng không có chỗ để thương lượng nữa.
Vạn nhất ngày nào đó giá lại giảm, phía bên mình liền thiệt thòi chết rồi.
Hơn nữa lúc trước cũng phát sinh qua chuyện như vậy, tham món lời nhỏ rất dễ dàng thiệt thòi lớn.
"Tự Cẩm, cái giá này em cảm thấy như thế nào?"
"Không tốt lắm." Lý Tự Cẩm nói:
"Quá thấp, hầu như không mang lại nhiều lợi nhuận cho nông dân."
Lâm Dật gật đầu, sau đó nhìn người dân đang nghị luận ầm ỉ nói:
"Được rồi, mọi người không cần lo lắng, tôi ra giá cho mọi người, lương thực tôi tìm người thu rồi."
Lời nói của Lâm Dật thu hút sự chú ý của những người có mắt.
Cảm giác người này khá quen, nhưng lại không thể gọi tên ra được.
Nhìn thấy Lâm Dật đột nhiên đứng ra, Cao Đức Hỉ với Vu Minh Minh đều theo bản năng nhìn về anh.
Không nghĩ tới đột nhiên lại nhảy ra người phá rối.
"Tiểu tử, cậu thu bao nhiêu tiền?" Có người hỏi.
"Giá Bắp ngô là mỗi tấn 2600, giá đậu tương là mỗi tấn 5890, cái giá này hẳn là có thể chứ."
Hả?
Nghe được con số này, Lý Tự Cẩm sững sờ.
Đây đã là một mức giá cao ngất trời rồi!
Đừng nói là huyện Đông Ba, cho dù là ở đông bắc cũng không thể có giá cao như vậy.
Những người choáng váng không chỉ có Lý Tự Cẩm, mà còn có người ở huyện Đông Bà, cùng với Cao Đức Hỉ với Vu Minh Minh nữa.
"Tiểu tử, cậu đang nói mê sảng gì đấy? Bắp ngô 2600 một tấn, đậu tương 5890 một tấn?" Cao Đức Hỉ nói:
"Anh ăn nói ba hoa cũng phải có mức độ chứ."
"Chuyện tôi muốn nói gì cũng không được sao?"
"Nếu như anh nói cao hơn 80, tôi còn thực sự sẽ tin hơn đấy." Cao Đức Hỉ nói:
"Nhưng bây giờ, bắp ngô cao 700 , đậu tương cao hơn 1000, không phải đùa giỡn thì là cái gì?"
"Nói như vậy là không đúng, anh không thu nổi giá cao, còn không cho người khác thu giá cao sao?"
"Căn bản cũng không có khả năng có giá cao như vậy được."
"Có hay không thì liên quan gì đến anh chứ?"
Nói xong, Lâm Dật nhìn người ở huyện Đông Ba, "Giá cả đã được đưa ra rồi, có ai còn nghi vấn gì không?"
"Thật sự có thể cho chúng tôi giá cao như vậy sao?"
Người dân ở huyện Đông Ba cũng có chút bối rối, bởi vì cái giá này cũng quá cao, dưới cái nhìn của bọn họ thậm chí còn có chút thái quá.
Với số tiền mỗi tấn nhiều như vậy, nằm mơ cũng không nghĩ tới đẹp như vậy.
"Có thể."
"Anh xác định không lừa mọi người?"
"Lừa mọi người đối với tôi có ích lợi gì sao?" Lâm Dật nói:
"Nếu như mọi người đồng ý, chúng tôi ngày mai sẽ phái xe lại đây thu lương thực, chỉ trong một ngày, quá thời hạn không đợi."
"Được được được, chúng tôi đồng ý bán, ngày mai sẽ đợi các anh ở đây."
"Cứ quyết định như vậy đi."
Nói xong, Lâm Dật chào hỏi Lý Tự Cẩm, lên xe rời đi.
Vấn đề bán lương thực đã được giải quyết rồi, dân trong thôn cũng không muốn phí thời gian ở đây nữa. Từng người vui vẻ, thậm chí còn thu xếp vào trong huyện uống chút.
"Ê ê ê, mọi người sao lại đi." Cao Đức Hỉ chào hỏi: "Chúng tôi còn chưa nói xong mà."
"Người ta cho giá cả cao hơn các anh, khẳng định không thể bán cho các anh rồi."
"Các anh thực sự là tầm nhìn hạn hẹp." Cao Đức Hỉ nói:
"Các anh cũng không ngẫm lại, giá của bắp ngô với đậu tương lúc nào lại cao như vậy chứ? Anh ta đưa ra mức giá cao như vậy, bên trong nhất định là có vấn đề!"
"Chuyện này..."
Thôn dân đều dừng bước chân, Cao Đức Hỉ dội một chậu nước lạnh xuống, cũng để cho bọn họ tĩnh táo không ít.
Bọn họ cũng có chút buồn bực, vì sao lại dùng giá cao như vậy để thu mua lương thực.
Họ đều là đã sống hơn nửa đời người, bọn họ cũng không tin được làm gì có chuyện tốt nào như bánh từ trên trời rớt xuống chứ.
"Vậy ý của anh là gì?"
"Này còn cần phải hỏi sao, rõ ràng là lừa mọi người rồi." Cao Đức Hỉ nói:
"Lấy giá cao để lừa mọi người, nói không chắc đem lương thực thu rồi sau đó liền không trả tiền cho mọi người đấy."
"Không thể nào."
"Làm sao sẽ không có khả năng chứ." Cao Đức Hỉ nói:
"Bây giờ người, mỗi một người đều xấu muốn chết. Nếu như không phải là vì lừa gạt tiền của mọi người, tại sao phải cho giá cao như vậy? Đầu óc có bệnh sao? có tiền không có chỗ để bỏ ra à?"
"Chuyện này..."
Các thôn dân đều không nói, Cao Đức Hỉ nói xác thực có đạo lý.
Bởi vì cũng có người, không chịu nổi mê hoặc cũng đã bị lừa tiền.
"Như vậy đi, tôi quay lại đưa một giá khác, bắp ngô mỗi tấn nhắc lại 40 đồng tiền, đậu tương mỗi tấn đề 90." Cao Đức Hỉ nói:
"Nếu như mọi người cảm thấy giá cả thích hợp, thì năm giờ sáng sớm ngày mai đến nơi này, tôi sẽ bắt đầu thu lương thực."
------
Dịch: MBMH Translate