Chương 1537: Ai Mạnh, Thì Người Đó Có Lý.
Chương 1537: Ai Mạnh, Thì Người Đó Có Lý.
Hà Viện Viện ở bên kia điện thoại cũng là sửng sốt hồi lâu.
"Này, cái này không thể nào ..."
Đối với chuyện của Lâm Dật với Kỷ Khuynh Nhan, Hà Viện Viện cảm thấy mình là có quyền lên tiếng nhất.
Từ lúc cả hai người mới bắt đầu ở chung với, quen biết nhau.
Cũng đã lâu như vậy, Lâm Dật là người như thế nào, kỳ thực mọi người đều biết.
Tuy rằng ngoài miệng nói không có cửa, nhưng đối với sư tỷ là không có nói gì.
Làm sao có khả năng đi ra ngoài một chuyến, liền biến thành dáng vẻ này.
Nhưng chuyện vé máy bay, lại không có cách nào giải thích được.
"Không có gì là không thể, em tới đây một chuyến." Kỷ Khuynh Nhan lau nước mắt, "Giúp chị thu dọn đồ đạc."
"Em đến ngay."
Cúp điện thoại, không tới nửa giờ Hà Viện Viện đã lái xe đến Cửu Châu Các.
Ban đầu Hà Viện Viện muốn tìm Cao Tông Nguyên hỏi một chút việc này.
Nhưng mà nghĩ lại vẫn cảm thấy không thích hợp, liền một mình chạy tới.
Nhìn thấy Kỷ Khuynh Nhan tóc tai rối bời, như là mất hồn, Hà Viện Viện cũng hoảng sợ.
"Học tỷ, chị ..."
Quen biết đã nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy bộ dạng này của Kỷ Khuynh Nhan bao giờ.
"Chị không sao."
Kỷ Khuynh Nhan hít sâu một hơi, "Trong tủ treo quần áo đồ vật chị đều thu thập xong rồi, phóng tới trong rương là được rồi."
"Chị không phải là nói cho anh ấy thêm một cơ hội sao? Lẽ nào anh ấy không nói gì sao?"
"Ngày hôm qua trở về liền một mực ở đây xem ti vi, sau đó trở về đi ngủ."
"Sau đó thì sao, sáng sớm hôm nay thì sao?"
"Về huyện Đông Ba rồi."
"Không có nói gì sao? Không tìm chị sao?"
"Không có." Kỷ Khuynh Nhan lắc đầu một cái, hai mắt vô thần, trong ánh mắt mất đi ánh sáng ngày xưa.
"Tiên sư nó, em thật muốn chém chết anh ta mà!" Hà Viện Viện không nhịn được văng tục, tức Lâm Dật đến mức kinh nguyệt không đều.
"Đây là chuyện của chị, em không cần như vậy."
Kỷ Khuynh Nhan hít sâu một hơi.
"Cũng không phải nhất định sẽ kết hôn khi ở bên nhau, chuyện như vậy là chuyện rất bình thường."
"Nhưng làm gì có chuyện như anh ta chứ!" Hà Viện Viện mắng:
"Thật không phải thứ gì tốt, để Cao Tông Nguyên cũng cút sang một bên đi, lão nương cũng không quen với anh ta nữa!"
"Sao lại nói như vậy? Đây là chuyện của bọn chị, cũng không có quan hệ gì với Lão Cao, em đừng liên lụy đến trên người người khác."
"Đều giống nhau, người có tiền cũng không phải thứ gì tốt."
"Được rồi, em bình tĩnh đi." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Giúp chị liên hệ xe, đem đồ đạc dọn đi."
"Chị dự định về chỗ chú với dì sao."
"Cứ như vậy trở lại, bọn họ khẳng định sẽ rất lo lắng cho chị." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Về biệt thự Vân Thủy của chị, cũng còn tốt nó vẫn chưa bị bán đi, nếu không chỗ ở cũng không có."
Hà Viện Viện lặng lẽ lau nước mắt, quen biết chị ấy nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy đàn chị như thế này.
"Em hiện tại liền liên lạc người tới."
Kỷ Khuynh Nhan lại hít sâu một hơi nữa, thật giống như đem tất cả mọi chuyện đều buông xuống.
"Ừm, đi đi."
...
Khoảng hai giờ sau, vào buổi trưa, Lâm Dật lái xe về tới huyện Đông Ba.
"Anh Lâm, anh đã về rồi."
Trong phòng làm việc, Lý Tự Cẩm nhìn thấy Lâm Dật đã trở về liền đứng dậy chào hỏi.
Cùng lúc đó, Lý Khánh Khải cũng đang ở trong văn phòng.
Lâm Dật gật đầu, "Tình hình trong huyện thế nào?"
"Đều rất tốt." Lý Tự Cẩm cười nói:
"Nghe nói mấy ngày trước anh Lý đi họp trong thành còn được biểu dương đấy, he he ..."
"Hai đứa không ở đây anh cũng hết cách rồi, cái tiện nghi này liền để anh chiếm."
"Việc nhỏ việc nhỏ." Lâm Dật cười nói:
"Anh Lý, hiện tại có phải đã đến lúc thu hoạch ngũ cốc rồi không?"
Lý Khánh Khải gật đầu, "Mấy ngày qua không ít người đến đây, đang thảo luận về giá cả. Cũng không biết nói thế nào rồi, công việc trên tay quá nhiều, anh cũng không con tâm tư quan tâm những chuyện kia."
"Tất cả đều ở trong kho ngũ cốc."
"Ừm, bên kia có người."
"Em qua xem một chút, giúp bọn họ bán được giá tốt."
"Vậy thì tốt, đi đi."
"Anh Lâm, em cũng đi theo anh."
"Đi thôi."
Hai người cùng nhau ra khỏi văn phòng, sau đó đi ăn cơm trưa, rồi mới lái xe đi kho ngũ cốc ở huyện Đông Ba.
Kho ngũ cốc huyện Đông Ba hoàn toàn không thành quy mô.
180.000 tấn ngô, 87.000 tấn đậu tương.
Liền ngay cả Lâm Dật một nông đui mù, cũng biết chút ít đồ này nhét kẽ răng cũng không đủ.
Bởi vậy có thể thấy được huyện Đông Ba có bao nhiêu nghèo.
Bởi vì khi đi công tác ở Đông Bắc, Lâm Dật đã hiểu được.
Người ta đặc biệt lái xe xuống nhà nông dân thu hoạch ngũ cốc, bởi vì số lượng lớn, cho dù phiền phức một chút cũng không sao.
Nhưng huyện Đông Ba thì không được.
Sản lượng này của một huyện khả năng còn không nhiều bằng một nhà thôn làng, dĩ nhiên là phải do trong huyện thu tới, sau đó tập trung tiền lời.
"Hình như có rất nhiều người."
Xe chạy với kho ngũ cốc liền nhìn thấy mấy chục người tới lui, Lâm Dật cảm thấy tình hình cũng không tệ lắm.
Nhiều người, cạnh tranh cũng sẽ có.
Khi đó, giá ngũ cốc cũng sẽ được tăng cao và người được lợi đương nhiên là người dân.
"Anh Lâm, anh không biết tình hình này rồi." Lý Tự Cẩm nói:
"Những người kia anh nhìn thấy cơ bản đều là người của huyện Đông Ba, không phải những người đi thu gom ngũ cốc."
"Người ở huyện Đông Đa đều ở đây làm gì? Do nhàn rỗi quá à?"
"Qủa thực là nhàn rỗi." Lý tựa rực rỡ nói ra:
"Bọn họ đều sống bằng nghề nông, không giống như chúng ta mỗi ngày phải đi làm. Hiện tại lương thực đều đã được thu hoạch xong rồi. Bọn họ liền hết chuyện làm, liền mỗi ngày tới đây trông coi, ai cho giá tiền cao thì sẽ bán cho người đó."
Nhìn ra ngoài cửa sổ xe, những người dân làng đó đang nói chuyện chơi cờ tướng, Lâm Dật đã hiểu ý của Lý Tự Cẩm nói.
Dù sao cũng nhàn rỗi, còn không thú vị bằng ở đây.
Ở đây có thể trêu ghẹo nàng dâu người khác, dù sao cũng còn hơn là ở nhà đối mặt với một con cọp cái.
"Đi thôi, chúng ta đi xuống xem một chút."
"Ừ."
Hai người xuống xe, Lâm Dật không có gấp đi tìm dân thôn nói chuyện thu mua, mà là nhìn bốn phía một chút.
Rất nhiều bảng quảng cáo về việc thu hoạch ngũ cốc được dán trên các bức tường bên ngoài xung quanh kho ngũ cốc.
Thật thật giả giả, giả giả chân thực, phải dựa vào năng lực của mình để tự phân biệt được.
Hai người ở trong kho lương thực quay một vòng, Lâm Dật hỏi:
"Làm sao đều là quảng cáo ở đây? Không có ai một mình lại đây thu sao?"
"Cũng có, nhưng sản lượng của huyện Đông Ba chúng ta quá nhỏ, lúc nào người từng trải, còn chưa chắc chắn, cho nên đoàn người đều ở đây." Lý Tự Cẩm thở dài, nói:
"Thực sự là không so được với người dân vùng Đông Bắc, bên kia nông dân là đại gia, đến chúng ta thân phận này liền biến đổi."
"Bình thường thôi, nhìn một chút đi." Lâm Dật cười vỗ vai Lý Tự Cẩm, "Thế giới này có rất nhiều chuyện nhìn như không giống, nhưng cuối cùng đạo lý đều là giống nhau. Nhất định phải có đủ vốn liếng mới có thể làm cho mình đứng ở thế bất bại, nói cách khác, ai mạnh thì người đó là đạo lý."
"Chẳng lẽ chỉ hươu bảo ngựa sao?"
"Thông minh." Lâm Dật cười nói:
"Cho dù về sau gặp chuyện không công bằng cũng không cần oán giận, bởi vì cũng vô dụng thôi. Phải yên lặng nỗ lực, bất luận các loại một ngày nào đó có danh tiếng, lại đem bọn họ đạp ở dưới bàn chân."
"Vậy em nếu như cố gắng, vẫn là không bằng người ta thì làm sao bây giờ?"
"Vậy thì gọi điện thoại cho anh, anh Lâm giúp em thu thập những người kia."
------
Dịch: MBMH Translate