Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1538 - Chương 1536: Anh Ấy Không Cần Chị Nữa.

Chương 1536: Anh Ấy Không Cần Chị Nữa.
Chương 1536: Anh Ấy Không Cần Chị Nữa.
Chương 1536: Anh Ấy Không Cần Chị Nữa.




"Anh đây hiểu, em giúp anh hỏi giá một chút là được." Lâm Dật nói: "Người nào đưa giá cao thì bán."

"Chờ tin tức của em." Lương Nhược Hư vừa ăn vừa nói: "Nhanh nhất là chiều nay, chậm nhất là sáng ngày mai sẽ có thể có kết quả cho anh."

"Được."

Sau khi ăn xong, Lương Nhược Hư đi trang điểm, sau đó đi ra ngoài cùng với Lâm Dật.

Đưa Lương Nhược Hư đi làm xong, Lâm Dật lại nhờ quan hệ, liên hệ mấy nhà máy đồ ăn và đã đạt thành ý định hợp tác ban đầu.

Hiện tại ngành nuôi trồng ở huyện Đông Tam đang được bồi dưỡng và triển khai với khí thế hừng hực.

Còn lại chính là vấn đề nguồn tiêu thụ, hiện tại đã đạt thành hiệp định sơ bộ, căn bản cũng không có chuyện cần mình quan tâm nữa.

Làm xong những chuyện này đã hơn bốn giờ chiều, Lâm Dật lái xe đến tập đoàn Triều Dương, chuẩn bị đón Kỷ Khuynh Nhan tan làm.

Trên đường đi đến tập đoàn Triều Dương, Lâm Dật nhận được điện thoại của Lương Nhược Hư đã thăm dò được giá cả.

Giá cả mỗi tấn ngô là 2600, đơn giá là 2.6 tệ mỗi kg.

Giá đậu nành mỗi tấn là 5890, đơn giá là 5.89 tệ mỗi kg.

Lâm Dật chưa từng làm chuyện này, cũng không biết là cao là thấp, còn phải so sánh một chút mới biết được.

Sau khi biết rõ ràng những chuyện này, Lâm Dật liếc nhìn ngày tháng.

Hôm nay là ngày mùng 6 tháng 12, nha đầu Ngưng Nguyệt kết hôn ngày 12 tháng 12.

Ngắt đầu bỏ đuôi, thì còn 5 ngày nữa, mình còn phải trở về trước mấy ngày, còn cần mua cả của hồi môn nữa.

Mà cho dù mình không muốn trở về sớm như vậy cũng không được.

Mấy ngày trước mẹ mình đã gọi điện thoại thúc giục, nếu như mình không nghe lời, trở về sẽ phải chịu giáo huấn.

Cho nên thời gian còn lại cho mình cũng chỉ có ba đến bốn ngày, phải tranh thủ giải quyết vấn đề lương thực của huyện Đông Tam trong khoảng thời gian này.

Lâm Dật nghĩ một lúc, cảm thấy chuyện bên huyện Đông Tam có lẽ đã không có việc gì quan trọng nữa.

Việc còn lại đành phó thác cho thời gian, nhiệm vụ xóa đói giảm nghèo sẽ được hoàn thành một cách tự nhiên.

Cho nên ngày mai sẽ phải xuất phát, hơn nữa còn có thể ra ngoài tránh mấy ngày, chờ lúc trở lại lần nữa thì vết thương có lẽ đã tốt hơn nhiều.

Cho dù còn có vết sẹo, cũng không ảnh hưởng nhiều, tùy tiện tìm cái lý do là có thể lấp liếm cho qua.

Không đến mức như bây giờ, nhìn vô cùng dọa người.

Bất tri bất giác, xe đã chạy đến tập đã Triều Dương.

Vì cũng sắp đến năm giờ, Lâm Dật cũng không gọi điện thoại cho Kỷ Khuynh Nhan, chuẩn bị ở đây đợi cô, chuẩn bị cho cô chút bất ngờ nhỏ.

Nhưng chờ đến 5h20, còn không thấy bóng dáng của Kỷ Khuynh Nhan, Lâm Dật liền gọi điện thoại cho cô.

"Tăng ca sao?"

"Không, đi dạo phố với Viện Viện."

"Mấy ngày trước không phải vừa đi dạo rồi sao."

"Nhàn rỗi không chuyện gì nên đi dạo một chút."

"Vậy hai người đi dạo trước đi, anh trở về trước."

"Ừm, lái xe cẩn thận."

Cúp điện thoại, Lâm Dật liền lái xe về Cửu Châu Các, cũng không suy nghĩ nhiều về thái độ của Kỷ Khuynh Nhan.

Hơn mười giờ đêm, Kỷ Khuynh Nhan mang theo bao lớn bao nhỏ, trở về từ bên ngoài.

"Em đây là muốn đem cả trung tâm mua sắm chuyển về nhà sao?" Lâm Dật trêu ghẹo.

"Quần áo theo mùa, thấy đẹp mắt nên mua một ít."

Kỷ Khuynh Nhan cố gắng duy trì vẻ mặt tự nhiên nhất, để cho mình thật bình tĩnh.

"Mua đi, dù sao cũng không tốn bao nhiêu tiền."

Lâm Dật cũng không quan trọng vấn đề này, sau đó giúp đỡ Kỷ Khuynh Nhan, cầm đồ áo lên trên tầng.

Kỷ Khuynh Nhan đi theo phía sau Lâm Dật, đi tới từng bước một.

Cô đang nghĩ, nếu như là lúc trước, mình nhất định sẽ bổ nhào vào phía sau lưng của anh ấy, sau đó để anh ấy cõng mình đi lên phòng thử quần áo.

Hiện tại, cô nhưng không muốn làm như vậy.

"Để lại hết cho em, tự mình xem đi, trong huyện còn có chút việc, anh phải cùng nghiên cứu với bọn họ một chút."

"Đi đi, vừa lúc em cũng muốn thử đồ một chút."

Nhìn bóng lưng đi xuống tầng của Lâm Dật, lại nhìn thời gian trên điện thoại di động, ngọn lửa nhỏ trong lòng Kỷ Khuynh Nhan giống như là đã bị gió thổi tắt.

Đã hơn mười giờ, còn có chuyện gì cần xử lý sao?

Nếu như là lúc trước, anh ấy tuyệt đối sẽ không như vậy.

Nhất định sẽ ở lại đây không đi, nhìn mình thay quần áo.

Kỷ Khuynh Nhan lắc đầu, thở dài trong lòng, bắt đầu sắp xếp lại quần áo mình.

Thời gian tích tắc trôi qua...

Mười phút đồng hồ...

Nửa giờ...

Một giờ...

Kỷ Khuynh Nhan vẫn chậm rãi sắp xếp quần áo.

Mới đầu, là xếp mấy bộ quần áo mới mua.

Nếu như là bình thường, cô đương nhiên sẽ muốn mặc thử mỗi bộ một lần.

Sau đó phối ra cách mặc đẹp nhất cho từng bộ, treo từng ở trong phòng thử áo, nhưng hôm nay cô lại không có tâm trạng làm mấy chuyện đó.

Chỉ dùng mười mấy phút, đã xếp xong toàn bộ quần áo mới mua.

Cô vẫn luôn muốn đợi Lâm Dật tới nói chuyện với mình, nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng trước sau vẫn không có chút động tĩnh nào.

Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, bắt đầu sắp xếp lại quần áo lúc trước, cho đến một tiếng sau, nghe tiếng tắt tivi dưới tầng và tiếng bước chân của Lâm Dật.

Ngay tại lúc tim cô đập nhanh một cách khó hiểu, phát hiện Lâm Dật đã đứng ở cửa phòng anh ấy.

"Cũng sắp mười hai giờ rồi, ngày mai vẫn còn đi làm, đừng thử nữa."

"Anh buồn ngủ à?"

"Ừm."

"Không rửa mặt sao?"

"Anh rửa trong phòng vệ sinh tầng dưới rồi."

"Ừ ừ, em cũng sắp xong rồi, lát nữa sẽ đi ngủ."

"Vậy được rồi, anh ngủ trước đây." Lâm Dật xoay xoay lưng, "Đúng rồi, ngày mai anh muốn về huyện Đông Tam, còn có chút việc cần xử lý một chút, khoảng ba bốn ngày sau sẽ có thể trở về, lúc đó lại về Quảng Châu."

"Ừm, chú ý an toàn."

Lâm Dật đẩy cửa ra, về phòng của mình.

Trong tay của Kỷ Khuynh Nhan còn cầm chiếc váy muốn sắp xếp lại, nhưng nước mắt lại lại không ngừng rơi xuống.

Hồi lâu sau, cô lau nước mắt, ném váy vào phòng thử áo, bản thân cũng về phòng của mình.

...

Hơn 8 giờ sáng hôm sau, lúc Lâm Dật thức dậy, phát hiện dưới lầu không có một ai.

Thường ngày thì thời gian này, Kỷ Khuynh Nhan đã dậy làm đồ ăn sáng rồi.

Đương đương đương ——

Lâm Dật gõ cửa phòng Kỷ Khuynh Nhan, giọng nói truyền ra từ bên trong.

"Hôm qua ngủ hơi trễ, em muốn ngủ thêm một lát."

Lâm Dật cầm nắm cửa, muốn đi vào trêu đùa Kỷ Khuynh Nhan một chút.

Nhưng vì để tránh việc xảy ra chuyện ý muốn, nên đành nhịn xuống.

Nếu như để cho cô ấy thấy vết thương, đoán chừng sẽ lo lắng không thôi, vẫn nên nhẫn nhịn thêm mấy ngày nữa thì hơn.

Nghĩ đến đây, Lâm Dật buông lỏng chốt cửa.

"Vậy được rồi, anh về huyện Đông Tam, có việc gì thì nhớ liên lạc qua điện thoại.”

"Trên đường nhớ chú ý an toàn."

Lâm Dật bĩu môi, cảm giác Kỷ Khuynh Nhan dường như không quá cao hứng.

Vừa trở về lại muốn đi, hơn nữa còn không ở cùng cô ấy, không cao hứng cũng là chuyện bình thường.

Ai...

Lâm Dật thở dài, anh cũng không còn cách nào, đành tùy tiện lên tiếng, rồi đi giày ra khỏi cửa, lái xe ra khỏi Cửu Châu Các.

Trong phòng, Kỷ Khuynh Nhan ôm lấy hai chân, tựa ở vị trí đầu giường, hốc mắt đỏ bừng, tóc lộn xộn, cả một đêm cô đều không chợp mắt, nhìn mà khiến người đau lòng.

Nghe tiếng động cơ càng lúc càng xa, Kỷ Khuynh Nhan cố nén nước mắt muốn rơi xuống, bấm gọi cho Hà Viện Viện.

"Viện Viện, đến Cửu Châu Các một chuyến, giúp chị chuyển nhà."

"Dọn nhà sao?"

Hà Viện Viện hét lên một tiếng, "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, sao lại muốn dọn nhà vậy."

"Lâm, Lâm Dật, anh ấy không cần chị nữa..."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment