Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1537 - Chương 1535: Tập Kích Bất Ngờ.

Chương 1535: Tập Kích Bất Ngờ.
Chương 1535: Tập Kích Bất Ngờ.
Chương 1535: Tập Kích Bất Ngờ.




"Vé máy bay của Lâm tổng? Anh ấy không phải ngồi máy bay tư nhân sao, vé máy bay ở đâu ra vậy?"

Tại tập đoàn Lăng Vân, nhân vật cấp bậc như Lâm Dật, Trầm Thiên Trác, hay là giám đốc điều hành như Kỳ Hiển Chiêu, Điền Nghiên, bởi vì muốn tránh thuế, cộng với việc thân mang quyền cao chức trọng, cho nên tất cả chi tiêu của bọn họ đều do Hà Viện Viện tự mình làm sổ sách, để tránh xảy ra vấn đề.

Cộng với quan hệ giữa Lâm Dật và Lương Kim Minh, từ rất lâu trước kia, hai bên đã có quy tắc như vậy.

Mấy giám đốc điều hành đi máy bay công tác, tài vụ sân bay sẽ trực tiếp đưa hóa đơn tới.

Như vậy mới có tình cảnh trước mắt này.

"Tôi cũng không rõ lắm." Thư ký nói:

"Là chuyến bay từ Băng Thành đến Trung Hải, khoang hạng nhất."

"Được, tôi đã biết, đưa cho tôi là được rồi."

Thư ký đưa hóa đơn cho Hà Viện Viện rồi quay người đi ra ngoài.

Hà Viện Viện có chút buồn bực, đang còn tốt sao lại tự mình mua vé máy bay trở về chứ?

Nhưng khi nhìn ngày phía trên, Hà Viện Viện phát hiện có chỗ không thích hợp.

Sắc mặt cũng trở nên khó nhìn, thậm chí là có chút lạnh.

Sau khi trầm tư một lát, cô liền gọi điện cho Kỷ Khuynh Nhan.

"Học tỷ, em muốn hỏi chị chút chuyện."

"Chuyện gì?"

"Ngày chúng ta đi dạo phố, sau đó buổi tối ăn cơm với Tần Hán là ngày 4 tháng 12 đúng không."

"Đúng vậy, sao thế."

Kỷ Khuynh Nhan là một người có quan niệm về thời gian rất mạnh, cộng với việc lúc đó Lâm Dật vừa trở về, cho nên nhớ rất rõ ràng.

"Ông chủ của em cũng trở về vào lúc đó đúng không."

"Trở về buổi sáng." Kỷ Khuynh Nhan nói, tâm tình cũng không tốt lắm, "Xảy ra chuyện gì sao?"

"Em nhận được một tấm hóa đơn, là chuyến bay từ Băng Thành đến Trung Hải."

"Băng Thành đến Trung Hải?" Kỷ Khuynh Nhan cũng có chút ngoài ý muốn, "Lâm Dật không có ngồi máy bay của mình để về sao?"

"Nhưng đây không phải trọng điểm." Hà Viện Viện nói:

"Thời gian ghi trên đó là ngày mùng 3 tháng 12, anh ấy đã trở về một ngày trước đó."

Bên đầu điện thoại trầm mặc một lúc, hồi lâu sau, Kỷ Khuynh Nhan mới đáp lại.

"Chị đã biết." Kỷ Khuynh Nhan nói: "Đây là chuyện giữa hai người bọn chị, em đừng gọi điện thoại cho anh ấy."

Nói xong, Kỷ Khuynh Nhan cúp điện thoại, không nói thêm gì nữa.

Hà Viện Viện cũng đã tức giận gần chết!

Không cần nghi ngờ anh ta chính là tra nam!

"Con bà nó! Bà đây không làm nữa!"

Hà Viện Viện đá một chân vào bàn.

"Mẹ nó, đau."

. . .

Hơn sáu giờ sáng, Lâm Dật rời sở nghiên cứu rồi tìm một chỗ để ăn bữa sáng.

Sau đó gọi điện thoại cho Lương Nhược Hư.

"Vừa mới sáng sớm gọi điện thoại làm gì." Trong điện thoại, Lương Nhược Hư đang còn gắt ngủ.

Giọng nói mơ mơ màng màng, dường như còn chưa tỉnh ngủ.

Lâm Dật phát hiện, Lương Nhược Hư và Kỷ Khuynh Nhan có rất nhiều điểm trái ngược nhau.

Tư thế ngủ của Kỷ Khuynh Nhan không đẹp, nhưng rất ít ngủ nướng.

Lương Nhược Hư thì ngược lại, tư thế ngủ ưu mỹ rung động lòng người, nhưng mà rất khó rời giường.

"Mới có hơn sáu giờ, em còn chưa tỉnh ngủ đâu? Được không!"

Lương Nhược Hư tức giận nói: "Em nhắc lại với anh một lần cuối cùng, sau này trước 9 giờ, không được gọi điện thoại cho em, em muốn ngủ!"

"Được rồi, đã biết!"

Lâm Dật tiện tay cúp điện thoại, Lương Nhược Hư cũng không nói gì thêm.

Chỉ cần không phải là trời sập thì không có chuyện gì có thể ảnh hưởng tới giấc ngủ của cô.

Ăn sáng xong, Lâm Dật xoay xoay lưng, tự nhủ:

"Tiểu Bì Nương, trên tay anh còn có chìa khoá nhà em đây."

Lâm Dật lập tức lái xe đến nhà Lương Nhược Hư, chuẩn bị cho cô một bất ngờ buổi sáng.

Sau 40 phút, Lâm Dật đến trước nhà Lương Nhược Hư, nhẹ nhàng mở cửa phòng.

Trước cửa một bao đồ bỏ đi, bên trong thức ăn ngoài để thừa, trên ghế sô pha là quần áo và đồ lót của cô.

Sau đó. . .

Lặng lẽ. . .

Cửa phòng Lương Nhược Hư đang, có thể nhìn thấy cô đang nghiêng mình ngủ say bên trong.

Lâm Dật nhẹ nhàng mở cửa ra, sau đó lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chui vào ổ chăn của Lương Nhược Hư.

"A!"

Cảm thấy có thứ gì đó tiến vào trong chăn, Lương Nhược Hư hét lên một tiếng, đột nhiên phát hiện, người tiến vào lại là Lâm Dật!

"Sao anh lại tới đây! Làm em sợ muốn chết!"

"Em không có thời gian nhận điện thoại của anh nên anh mới tới."

Cô trợn mắt nhìn Lâm Dật, lại ngủ với anh đến mấy lần.

"Thiếu chút nữa đã dọa cho em đau tim luôn rồi."

"Vậy cũng không thể trách anh được."

Lâm Dật thuận thế ôm eo của Lương Nhược Hư, phát hiện cô gần đây cũng nở nang không ít, thịt trên bụng nhỏ sờ rất thoải mái.

"Ngủ tiếp đi."

"Như này thì em làm sao ngủ được, anh đi sang một bên đi."

Lương Nhược Hư giãy dụa thân thể, cố gắng đuổi Lâm Dật đi, nhưng trong dáng vẻ từ chối lại có mấy phần mời chào.

"Vậy thì đừng ngủ nữa, làm chút chuyện chính đi."

Dứt lời, tay của Lâm Dật đã tiến vào trong đồ ngủ của Lương Nhược Hư, đồng thời leo lên phía trên.

"Lưu manh a!"

Lương Nhược Hư chống cự, nói: "Em nói cho anh biết, đừng nghĩ đến những chuyện kia, không có cửa đâu."

"Không phải còn có miệng sao, anh không kén chọn."

"Anh hỗn đản!"

(Nơi đây đã được tỉnh lược 9414551 chữ. . . )

Khoảng hơn một giờ sau, Lâm Dật sảng khoái xuống giường, mặt mũi của Lương Nhược Hư thì tràn đầy u oán, không ngừng xoa cái má.

"Nấu cơm đi, đói chết em rồi."

"Mới vừa rồi còn ăn chưa no sao?"

"Mau mau cút, cẩn thận em báo cảnh sát!"

Lâm Dật cười cười, không có đùa giỡn Lương Nhược Hư nữa.

Hai mươi mấy phút sau, Lâm Dật làm cho Lương Nhược Hư một phần cơm chiên trứng, cùng với chút dưa muối, còn có một ly sữa bò nóng.

Tuy nhiên đơn giản một chút, nhưng vị đạo không thể chê được.

"Vừa mới sáng sớm đã tìm em có chuyện gì?" Lúc ăn cơm, Lương Nhược Hư hỏi.

"Hiện tại không có việc gì nữa."

"Cái gì gọi là hiện tại không có việc gì nữa? Vừa rồi thì có việc sao?"

"Vừa rồi quả thực có việc, nhưng đã giải quyết xong xuôi, cho nên không có gì nữa."

Lương Nhược Hư run lên một giây mới phản ứng được, trên gương mặt hiện lên một vệt ửng đỏ, rực rỡ giống như ráng mây.

"Đừng nói mấy lời vô dụng nữa, mau xem rốt cuộc là có chuyện gì."

Lương Nhược Hư hiểu rõ Lâm Dật, anh ấy cũng sẽ không bởi vì chút chuyện này mà vừa mới sáng sớm đã qua tìm mình.

Nếu nhe quả thật có nhu cầu, anh ấy có sự lựa chọn tốt hơn.

"Vẫn là em hiểu anh." Lâm Dật vừa cười vừa nói:

"Anh gọi điện thoại cho trong huyện, hỏi thăm chút tình huống. Lương thực thu được đều đã đưa đến nhà kho, còn lại chính là đợi người tới thu mua. Anh đang suy nghĩ có thể làm cầu nối trung gian không, trong quốc gia nhất định cũng cần dự trữ loại đồ này, em có thể liên hệ với giá cả tốt được không?"

"Ừm. . ."

Lương Nhược Hư vừa nhai cơm vừa suy nghĩ.

"Bên phía Trung Hải không quá được, loại chuyện này cần phải là Đông Bắc."

"Anh biết chuyện này, nhưng khoảng cách quá xa, không có cách nào thao tác chuyện này cả."

"Bên Trung Hải quả thực có kho lương thực, nhưng quy mô cũng không lớn." Lương Nhược Hư nói:

"Anh chờ tin tức của em, em gọi cho bên kho Trung Trữ hỏi một chút, xem bọn họ thu mau thứ này bao nhiêu tiền."

"Cảm ơn Lương đại mỹ nữ." Lâm Dật nói: "Chủ yếu là ngô và đậu nành, hỏi hai thứ này là được rồi."

"Đừng có vội vuốt mông ngựa." Lương Nhược Hư nói: "Giá cả của mấy thứ này đều có quy định, có khả năng không quá được, cho nên anh cũng đừng ôm hi vọng quá lớn, có thể sẽ cao hơn so với trung gian, nhưng cũng không có cao hơn bao nhiêu."

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment