Chương 1548: Một Người Đánh Gãy Một Chân.
Chương 1548: Một Người Đánh Gãy Một Chân.
Nhìn thấy tình huống của Lâm Dật không đúng lắm, Kỷ Khuynh Nhan vội vàng để quần áo qua một bên, đi xuống dưới tầng.
Mà lúc này đây, Lâm Dật đã cúp điện thoại.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Vào bữa tiệc tối nay, hai người ngoại quốc kia động tay động chân với Viện Viện và Điền Nghiên, bây giờ bị đưa đến cục cảnh sát, anh đi qua nhìn một chút xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
"Anh chờ em chút, em cũng đi với anh."
"Thay quần áo rồi đi thôi."
"Ừm vâng."
Hai người lập tức thay quần áo, lái xe đến cục cảnh sát.
. . .
Trong cục cảnh sát, Kỳ Hiển Chiêu, Hà Viện Viện, Điền Nghiên đứng chung một chỗ, trừng mắt lạnh lùng nhìn người đối diện.
Đối diện với ba người là mười người ngoại quốc.
Bên trong có một người tóc vàng mắt xanh, dáng người rất cao, vẻ mặt bất cần đời, không có khẩn trương chút nào.
Tên của anh ta Lemmon Rostov, là tổng giám đốc của công ty Segby Nga, là đại diện cho cuộc đàm phán tam phương trước đây.
Bên cạnh anh ta, có một người da ngăm đang đứng, đầu trọc, dưới ánh đèn lại trở nên sáng loáng.
Mà về phương diện thân hình và diện mạo đều có chênh lệch rất lớn với Lemmon Rostov.
Người đàn ông tên là Dunga, phó tổng giám đốc công ty BradSko Brazil, cũng là một trong những đại biểu đàm phán.
Ban đầu ở trong lúc đàm phán, hai người đã vô cùng hứng thú đối với Hà Viện Viện và Điền Nghiên, mà đây cũng là một trong những nguyên nhân mà chuyện hợp tác có thể tiến hành thuận lợi như vậy.
Cho nên mới đưa ra đề nghị muốn tới tập đoàn Lăng Vân tham quan, thuận tiện tìm kiếm cơ hội ra tay.
Chỉ là bọn họ đã đánh giá thấp nhân phẩm của Hà Viện Viện và Điền Nghiên.
Ngay tại lúc hai người động tay động chân, một người tát một bạt tay, đánh cho hai người ngây người tại chỗ, sau đó Kỳ Hiển Chiêu báo cảnh sát, cũng gọi điện thoại cho Lâm Dật.
Ánh mắt Điền Nghiên đảo qua hai người, cảm thấy não của những người nước ngoài này đều có chút không bình thường.
Thật sự cho rằng bản thân mình là Lâm tổng, phụ nữ khắp thiên hạ đều là mì ăn liền, muốn tán tỉnh người nào thì tán người đó sao?
Cảnh sát ở giữa cũng không biết nên xử lý như thế nào.
Tập đoàn Lăng Vân là một tập đoàn có tiếng tăm lừng lẫy tại Trung Hải, người bình thường người thật sự không thể trêu vào.
Một bên khác, là công ty nước ngoài, về phía bọn họ có một bộ luật đặc thù, trong cục cũng không tiện xử lý.
Chuyện này nên làm thế nào cho phải đây?
"Hai vị, là người phụ trách hạng mục này, tôi cảm thấy hành động của các người vô cùng ảnh hưởng đến hình tượng của quý công ty, cũng hi vọng các người có thể cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý." Kỳ Hiển Chiêu nói.
"Tôi cũng không cảm thấy có lỗi gì cả."
Luật sư của Lemmon Rostov nói:
"Lemmon tiên sinh chỉ là muốn mời Hà nữ sĩ uống chén rượu, không nghĩ tới cô ấy lại ra tay đánh người. Loại hành động này đúng là không nên, cho nên chúng tôi cũng phải truy cứu trách nhiệm của các người!"
"Anh đánh rắm!"
Hà Viện Viện mắng:
"Đều ôm lên eo của tôi rồi, anh còn nói chuyện này rất bình thường?"
"Đương nhiên, tại chỗ của chúng tôi, đây là lễ nghi cơ bản!"
"Ha ha. . . Anh nói như vậy thì tôi đã hiểu."
Hà Viện Viện liếc mắt mắt sang luật sư đang nói chuyện, "Ngay từ đầu, tôi cũng cảm thấy anh như cái chủng tộc hỗn tạp, suy nghĩ cả nửa ngày, mẹ nó thì ra có thể ôm cả liên minh tám nước, đúng là lợi hại."
Kỳ Hiển Chiêu: ? ? ?
Điền Nghiên: ? ? ?
Không hổ là người có thể cãi nhau với Lâm tổng ba trăm hiệp không rơi vào thế hạ phong!
Người hai bên kia đều bị Hà Viện Viện mắng cho sửng sốt.
Dù sao cũng là Phó tổng giám đốc của một công ty lớn, sao lại có thể giống như nữ lưu manh vậy!
Lúc đàm phán, cũng chưa từng thấy cô ấy như vậy!
"Hà tổng, tôi hi vọng cô có thể chú ý lời nói của mình." Luật sư Lemmon nói:
"Các người là đại biểu Trung Quốc, đối với tôi người trong cuộc mà làm ra chuyện như vậy, tôi cho rằng đây là một loại hành động cực kỳ không lễ phép. Sau đó chúng tôi sẽ lên án đối với hành vi của các người, đồng thời dựa theo điều khoản hợp đồng liên quan, chúng tôi có quyền lợi kết thúc hợp đồng. Hi vọng các người có thể gánh chịu tất cả hậu quả, tiến hành bồi thường với chúng tôi."
"Các người còn muốn mặt mũi nữa hay không, bất lịch sự với hai chúng tôi thôi còn chưa tính, thế mà còn quay lại cáo trạng trước?"
"Chúng tôi chỉ làm việc dựa theo quy định của pháp luật, cũng không có bất kỳ hành động vô lý nào, là các người đã làm sai trước."
Luật sư Lemmon tiếp tục nói:
"Hơn nữa rất nhanh thôi, người của đại sứ quán cũng sẽ tham gia vào chuyện này, các người phải gánh chịu tất cả hậu quả, cũng đừng trách tôi không có nhắc nhở các người."
"Đối với chuyện này, tập đoàn Lăng Vân chúng tôi tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, cho dù tới khi nào đều sẽ phụng bồi tới cùng." Kỳ Hiển Chiêu nói.
"Vậy thì tốt, đến lúc đó chúng ta gặp lại nhau trên toà án."
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy ra, Lâm Dật và Kỷ Khuynh Nhan đi vào từ bên ngoài.
"Viện Viện, Điền tổng."
Sau khi vào cửa, Kỷ Khuynh Nhan lập tức vọt tới trước mặt hai người.
"Sao rồi, hẳn là không có bị thương chứ?"
"Chuyện này thì không có, bị hai chúng tôi một người tát cho một tát, sau đó anh Kỳ đã báo cảnh sát."
"Vậy là được." Kỷ Khuynh Nhan nói:
"Chuyện phía sau, để cho Lâm Dật xử lý đi."
"Xin chào Lâm tổng, tôi là tổng giám đốc công ty Segby, Lemmon Rostov, rất hân hạnh được biết anh"
Lemmon Rostov đưa tay ra, muốn làm quen với Lâm Dật một chút.
"Bắt tay thì không cần đâu."
Lâm Dật quay người nhìn sang cảnh sát bên cạnh, "Nói một chút, gặp phải loại tình huống này thì các người định xử lý như thế nào đây?"
"Dựa theo quy định pháp luật bình thường, sẽ giam 72 giờ, thu thập thêm bằng chứng, sau đó mới có quyết định."
"Không cần phiền toái như vậy, thả bọn họ ra đi."
"Thả sao?"
Cảnh sát ngây ngẩn cả người.
Dù sao cũng là chủ tịch tập đoàn, nhân viên của mình bị bắt nạt, cho dù vì nịnh nọt khách hàng nước ngoài cũng không thể như vậy được.
Tốt xấu các người cũng là công ty có danh tiếng, như này rất mất mặt a.
Cảnh sát có chút hoảng, nhưng người của tập đoàn Lăng Vân đều rất bình tĩnh.
Bọn họ đều là người thân cận nhất của Lâm Dật, hiểu rõ tính cách của anh như lòng bàn tay.
Tuy đợt thao tác khiến cho người ta không rõ ràng cho lắm, nhưng anh nhất định vẫn còn có sắp xếp.
"Lâm tổng, ngài khẳng định muốn làm thế này sao?"
"Ừm, thả đi, chúng tôi nói chuyện riêng là được."
"Nếu như các người đã quyết định nói chuyện riêng, thì người bên chúng tôi cũng không tiện nói thêm gì nữa, đợi lát nữa ký tên là được."
"Làm phiền rồi."
"May mà ông chủ của các người biết chút lí lẽ, biết chuyện này nên làm như thế nào." Lemmon Rostov nói.
"Thân là nhân viên tập đoàn thế mà không suy nghĩ vì lợi ích của công ty, tôi cho rằng các người có cố gắng thế nào cũng không thể phát triển quá lớn được." Dunga nói.
"Vốn định cho các người một cơ hội, nhưng các người lại tỏ vẻ thanh thuần, cũng quá coi trọng chính mình rồi." Lemmon Rostov rất phách lối nói:
"Giờ đã xảy ra chuyện như vậy, cho dù sau này các người có chủ động tới tìm chúng tôi thì cũng không có cơ hội hòa hoãn nữa. Về phần hợp tác tam phương, chúng tôi sẽ cân nhắc thận trọng, đương nhiên, sau đó phía sau có cần bổ cứu hay không, vậy phải nhìn xem thành ý của các người rồi. Anh cảm thấy thế nào, Lâm tổng."
Lâm Dật không có phản ứng đến Lemmon Rostov, mà cầm điện thoại di động gọi điện.
"Đều đã chuẩn bị sẵn sàng rồi đúng không, người sẽ lập tức đi ra ngoài, chỉ cần là người ngoại quốc thì trực tiếp động thủ, một người đánh gãy một chân, không cần nương tay."
------
Dịch: MBMH Translate