Mỗi Tuần Ta Có Một Nghề Mới [Dịch Vip]

Chương 1551 - Chương 1549: Tôi Đồng Ý Cho Cô Phục Chức Chưa?

Chương 1549: Tôi Đồng Ý Cho Cô Phục Chức Chưa?
Chương 1549: Tôi Đồng Ý Cho Cô Phục Chức Chưa?
Chương 1549: Tôi Đồng Ý Cho Cô Phục Chức Chưa?




Phòng điều giải lập tức an tĩnh lại, không ai dám nói chuyện.

Lâm Dật bỏ di động vào trong túi áo, cười nhìn về phía đám người Lemmon Rostov, nói:

"Mọi chuyện đều đã xử lý xong, các người có thể đi, chúng tôi không truy cứu chuyện này nữa."

"Anh, anh vừa mới nói cái gì, muốn, muốn đánh gãy chân của chúng tôi sao?"

"Không có, tôi cũng không chỉ mặt gọi tên các người, sợ cái gì." Lâm Dật nói:

"Nhưng có chuyện, tôi phải nhắc nhở các người một chút, trị an Trung Quốc không tốt lắm, lúc đi ra thì nên cẩn thận một chút, vạn nhất bị người xa lạ đánh gãy chân vậy sẽ không tốt đâu."

"Rõ ràng là do anh sắp xếp!" Lemmon Rostov lớn tiếng nói!

"Ừm. . . Cho dù là tôi sắp xếp thì thế nào, các người có thể làm gì tôi? Có chứng cứ sao?"

"Có! Cảnh sát đều nghe thấy!"

Lâm Dật nghiêng đầu, nhìn mấy tên cảnh sát.

"Các người nghe được cái gì rồi?"

"Không nghe thấy gì cả, tôi gần đây có chút ù tai, tai không dùng được."

Hai cảnh sát thở dài.

Lâm tổng thật sự là quá độc ác.

Khó trách lại bảo mình thả bọn họ ra, thì ra là ngại cách xử lý của mình quá phiền phức, chuẩn bị tự mình động thủ.

Đúng là lợi hại!

"Các người là cùng một bọn!"

Lâm Dật nhướng mày, nắm lấy tóc Lemmon Rostov, ấn anh ta vào trên tường.

"Cùng một bọn thì có thể thế nào? Động tay động chân với người của tôi, lá gan của anh cũng không nhỏ."

"Buông Lemmon tiên sinh ra!"

Bốn tên bảo tiêu của Lemmon Rostov xông lên, vây Lâm Dật vào giữa.

"Lâm tiên sinh, anh đừng tưởng rằng đây là Trung Quốc thì chúng tôi sẽ sợ." Lemmon Rostov nói:

"Tôi còn có bảo tiêu bên người, không sợ anh!"

"Bảo tiêu?"

"Đúng, bọn họ đều là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, cho dù anh tìm người tới cũng vô dụng, cẩn thận bị bảo tiêu của tôi đánh chết!" Lemmon Rostov nói:

"Còn có, người của đại sứ chẳng mấy chốc cũng sẽ tới đây, nếu anh dám làm ra chuyện như vậy, chúng tôi nhất định sẽ truy cứu tới cùng!"

Lâm Dật nghiêng đầu, nhìn về phía bốn tên bảo tiêu, sau đó nhìn chính xác vào một người, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai dùng một chân đá vào trên người của đối phương!

Người kia kêu thảm một tiếng, thân thể bay rớt ra ngoài, đâm vào bức tường phía sau!

Chỉ nghe một tiếng hô thông, dường như cả tòa nhà đều lay động theo nó.

Mà tên bảo tiêu bị Lâm Dật đạp ngã xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, nghiêng đầu một cái, ngất đi!

Mơ hồ!

Choáng váng!

Tròng mắt của Lemmon Rostov và Dunga thiếu chút nữa đã rơi trên mặt đất.

Người ta chính là tinh anh bộ đội đặc chủng, lại bị người đàn ông này dùng một chân đá ngất!

Hô thông!

Ầm!

Ầm!

Trong mấy giây tiếp theo, Lâm Dật dùng hai quyền một chân đá quật ngã ba tên bảo tiêu còn lạ của Lemmon Rostov, động tác gọn gàng, không chút ây dưa dài dòng, không một ai có thể đứng lên!

Hai tên cảnh sát đứng ở phía sau cũng là sợ mất mật.

Chiêu thức mà Lâm tổng dùng cơ hồ có thể gọi là sát chiêu.

Tất cả đều là chiêu thức cận chiến bí mật của bộ đội.

Mục đích học tập những chiêu thức này mục không phải là vì đánh thắng đối thủ, mà là vì giết chết đối phương!

Nhìn bốn tên bảo tiêu ngã xuống đất không dậy nổi, sắc mặt của Lemmon Rostov đã trắng bệch, một chút máu đều không có, thiếu chút nữa đã sợ tè ra quần.

Lâm Dật xoay người, nhìn Dunga, chỉ vào bảo vệ của anh ta rồi nói:

"Đây là bảo vệ của anh sao?"

Dunga không dám lên tiếng, hai tên bảo tiêu của anh cũng không dám động.

Bọn họ biết trình độ của chính mình, ngay cả bảo tiêu của Lemmon Rostov đều ngã xuống, mà trình độ của mình còn không bằng người ta, nếu như xông lên thì kết quả sau cùng sẽ không tốt chút nào.

"Lâm, Lâm tổng, chuyện này chỉ là hiểu lầm, anh không thể như vậy."

Dunga vừa lui vừa nói:

"Lát nữa người của đại sứ quán sẽ đến, nếu như anh không truy cứu chuyện này nữa thì mâu thuẫn giữa chúng ta coi như xong. Nếu không thì sẽ diễn biến thành một chuyện quốc tế, chuyện này sẽ bất lợi với tập đoàn Lăng Vân các người."

Ba!

Lâm Dật tát một bạt tay lên mặt Dunga.

"Anh cảm thấy tôi sẽ quan tâm nhiều như vậy sao? Cũng quá xem thường Lâm Dật tôi rồi."

"Anh, anh thế mà đánh tôi!"

Lâm Dật nhìn xuống Dunga từ trên cao, "Anh tốt nhất đừng có nói chuyện, nếu không tôi rất muốn đánh chết anh."

Trái tim nhỏ của Điền Nghiên đập liên hồi.

Lâm tổng thật sự là quá đàn ông.

"Đi thôi, không cần quan tâm đến những người này." Lâm Dật nói với đám người Kỷ Khuynh Nhan:

"Đợi lát nữa sẽ có người xử lý bọn họ."

"Ừm." Kỷ Khuynh Nhan gật gật đầu, "Viện Viện, Điền tổng, chúng ta đi thôi."

"Đi thôi."

Nhưng mà, lúc mọi người ở đây chuẩn bị rời đi, chợt nghe ngoài hành lang truyền đến âm thanh ồn ào.

Không bao lâu sau thì một đám người nước ngoài âu phục giày da đi vào từ bên ngoài.

"Pele tiên sinh!"

Nhìn thấy người tiến vào, Dunga lập tức bò dậy từ dưới đất, lảo đảo nghiêng ngã chạy về phía người đàn ông da ngăm kia.

Tên của người đàn ông đó là Pele, là bí thư hành chính đại sứ quán brazil.

"Những người Hoa này không chỉ uy hiếp chúng tôi, hơn nữa còn động thủ đánh người, tôi muốn khởi tố bọn họ!"

"Anh không cần nói gì, chờ tôi hỏi rõ tình huống thì sẽ xử lý chuyện này."

Nói xong, Pele đi về phía Lâm Dật, đưa tay ra rất cung kính.

"Lâm tiên sinh, thật sự rất xin lỗi, đã mang đến cho ngài phiền toái không cần thiết, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Nhìn thấy Pele khách sáo với Lâm Dật như thế, trong lòng Dunga trầm xuống.

Đây là có chuyện gì?

"Tình huống cụ thể thì các người xem cảnh sát ghi chép là được, tôi không có thời gian nói nhiều với anh."

"Được được, vậy tôi không làm chậm trễ thời gian của Lâm tiên sinh nữa."

Lâm Dật gật gật đầu, sau đó mang theo mọi người rời đi.

Lúc này, trong phòng điều giải đã an tĩnh không ít, Dunga nhìn Pele.

"Pele tiên sinh, anh rốt cuộc đang làm gì vậy, không nhìn thấy tôi bị đánh sao!"

"Tôi biết, nhưng anh bị đánh cũng là đáng đời, đây là Trung Quốc, anh còn chọc vào người không nên dây vào." Pele nói:

"Anh nên cảm thấy may mắn rằng anh ấy không đánh chết anh, bởi vì anh ấy lợi hại hơn nhiều so với trong tưởng tượng của anh."

Nói xong, Pele nhìn sang Lemmon Rostov.

"Anh cũng giống như vậy, không cần phải ảo tưởng làm gì, cho dù người đại sứ quán của các người đến, cũng không có khả năng làm gì anh ta, từ bỏ đi."

"Không có khả năng!"

Lemmon Rostov lớn tiếng nói: "Chúng tôi chính là một cường quốc quân sự, căn bản là không sợ bọn họ! Không giống với các người!"

"Ha ha. . . Vậy có mạnh hơn Mỹ không?"

Pele cười lạnh một tiếng, "Tôi khuyên anh nên bỏ bớt sức lực đi."

. . .

Đi ra khỏi đồn cảnh sát, năm người đều thấy thoải mái hơn không ít.

"Không có sao chứ." Lâm Dật hỏi Điền Nghiên.

"Không có việc gì, tôi đã phản ứng rất nhanh, không cho bọn họ cơ hội."

"Vậy là được."

"Uy uy uy, anh có ý gì, dựa vào đâu mà chỉ quan tâm Điền tổng, không quan tâm tôi!" Hà Viện Viện không vui.

"Cô không phải đã từ chức rồi sao, hiện tại cũng không phải là nhân viên của tôi, tôi quan tâm cô làm gì."

"Móa, lão nương lại phục chức."

"Tôi đã đồng ý chưa?"

"Nếu như anh không đồng ý, tôi sẽ tố cáo tập đoàn Lăng Vân trốn thuế lậu thuế, nhìn xem hai chúng ta ai sẽ chết trước."

"Cô con mẹ nó!"

------

Dịch: MBMH Translate





Bình Luận (0)
Comment